Nếu nói như Vương Kiến Quốc, mỗi cân bánh giá một tệ, mỗi cân chi phí hết khoảng sáu hào, vậy bọn họ có thể kiếm được bốn hào. Cho dù một ngày chỉ có thể làm ra năm cân, vậy cũng được hai tệ rồi.
Một tháng là được hơn hai mươi tệ rồi.
Nếu như vậy, cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất có thể ăn ngon một chút. Từ nhỏ con gái Vương Hân đã theo họ chịu nhiều khổ sở, đứa bé này rất hiểu chuyện, có chút đồ ngon cũng không giữ riêng cho mình mà đều ăn cùng cha mẹ.
“Thím Vương, thím xem, cứ điều chỉnh theo tỉ lệ này là được, đặt lên chỗ ấm hơn một tiếng là có thể lên men rồi! Chúng ta cứ kệ nó đã, bây giờ bắt đầu làm bánh mì thôi!”
Vốn dĩ tài nấu nướng của thím Vương đã rất tốt nên học rất nhanh, mẻ bánh ngọt và bánh táo đầu tiên hương vị rất tốt, không khác gì bánh Kiến Quốc làm.
Kiến Quốc cực kỳ vui, rút trong túi ra năm tệ, nói: “Chú Vương, thím, nếu như hai người không có chuyện gì khác vậy thì mau làm đi, cháu sẽ đến lấy trước khi trời tối, càng nhiều càng tốt ạ!”
Thím Vương cười nói: “Cháu yên tâm đi, nhất định sẽ làm xong!”
Kiến Quốc ra khỏi nhà tập thể của xưởng rượu bèn chạy thật nhanh, nhưng lúc này đã mười một giờ rồi. Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đã từ chợ về nhà từ lâu rồi, đang ở trong phòng bếp làm đồ chiên cho năm mới. Nhìn thấy thằng bé quay về, Triệu Trân Trân đi ra hỏi: “Nhị Bảo, con lại đi ra ngoài làm gì thế?”
Vương Kiến Quốc nhanh chóng lấy từ trong túi ra hai túi thịt khô vị tê cay, nói: “Mẹ, con đi cửa hàng thực phẩm phụ mua cái này, hôm nay rất nhiều người xếp hàng mua đồ. Món thịt khô này rất được ưa chuộng, mẹ ăn thử đi, rất ngon!”
Triệu Trân Trân cười, hỏi: “Nhị Bảo, nếu như mẹ đoán không sai, buổi sáng mẹ và cha con vừa ra ngoài, có phải con cũng ra ngoài luôn phải không. Trừ cái này ra, con còn làm gì nữa?”
Trên thực tế, món thịt khô này không phải mua hôm nay, mà là mấy ngày trước thằng bé đi qua cửa hàng thực phẩm phụ nhìn thấy rất nhiều người mua. Một tệ một túi nhưng không cần phiếu thịt, nhớ đến mẹ rất thích ăn cái này bèn mua bốn gói, nhưng thằng bé đã ăn vụng mất hai gói.
Vương Kiến Quốc đưa thịt khô cho mẹ, nhân lúc Triệu Trân Trân cúi đầu nhìn bảng nguyên liệu, thằng bé nghiêng đầu trừng mắt với Kiến Xương và Kiến Minh ngồi trên sofa.
Kiến Xương bất mãn bĩu môi, Kiến Minh lại gật đầu thật mạnh với anh hai, ý là tuyệt đối sẽ không bán đứng thằng bé.
Triệu Trân Trân nhìn thấy hết những động tác lén lút của thằng bé, dứt khoát tháo tạp dề ra nói: “Nhị Bảo, con qua đây với mẹ!”
Vương Kiến Quốc thấp thỏm bất an theo mẹ đến phòng sách tầng một, Triệu Trân Trân ngồi trên ghế tựa, chỉ cái ghế bên cạnh.
Kiến Quốc thấy mẹ không giống như sắp nổi giận bèn cười hi hi ngồi xuống, chủ động hỏi: “Mẹ, hôm nay còn đến nhà bạn học Vương Hân Mai. Cha mẹ của bạn ấy đều bị thương, bình thường ra ngoài đều phải chống gậy, căn bản không có cách nào đi làm cho nên điều kiện gia đình rất khó khăn. Hôm nay con dạy họ làm bánh ngọt, đợi làm ra rồi con sẽ mua lại và bán cho những người buôn bánh ngọt ở chợ. Như vậy mọi người đều có thể kiếm được tiền, mẹ, mẹ nói đây có được coi là chuyện tốt không?”
Triệu Trân Trân ngẩn người, cách làm này của Kiến Quốc khiến cô cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Nhưng không thể không nói, làm như vậy quả thực tốt cho mọi người, tuyệt đối không thể coi là chuyện xấu.
Cô trầm ngâm một lúc nói: “Nhị Bảo, có một chuyện mẹ nghĩ không ra, tại sao con lại vội vã muốn kiếm tiền như vậy, con có thể nói cho mẹ biết không?”
Thực ra đối với chuyện này, chính Vương Kiến Quốc cũng không nói rõ được. Trước đây cảm thấy một mình mẹ nuôi bốn anh em rất vất vả, nhưng thực ra không phải. Bây giờ điều kiện gia đình tốt hơn nhiều rồi, trên cơ bản tất cả những yêu cầu hợp lý đều được thỏa mãn, vậy mà cho dù như vậy, thằng bé vẫn rất muốn kiếm tiền.