Đối với thằng bé, khoảnh khắc đếm tiền rất sảng khoái, thậm chí vượt xa niềm vui mình thi cuối năm đứng nhất khối.
Vương Kiến Quốc im lặng mấy phút mới trả lời: “Mẹ, anh cả và em tư thích giải đề, em ba thích vẽ, con thì thích kiếm tiền!”
Triệu Trân Trân cười, nói: “Nhị Bảo, dưới tình huống không ảnh hưởng đến học tập, mẹ không phản đối con làm như vậy. Nhưng mẹ vẫn phải nhấn mạnh một điểm, độ tuổi này của con, học tập nhất định phải đặt lên hàng đầu, thành tích của con không thể tuột dốc. Nếu không, mẹ sẽ cử người thảo luận với hai vợ chồng họ Vương, chuyện làm ăn không làm mà hưởng của con chắc chắn sẽ không thành!”
Kiến Quốc gật đầu, lại lắc đầu nói: “Mẹ! Con không phải là không làm mà hưởng, con dạy họ, còn mua bằng tiền mặt!”
Triệu Trân Trân mỉm cười không nói gì.
Có được sự cho phép của mẹ, Kiến Quốc ăn cơm tối xong lấy từ trong nhà kho một cái giỏ trúc to lau sạch, nghênh ngang đi lấy bánh ngọt.
Buổi chiều sau khi thằng bé rời đi, Vương Hân Mai lập tức bị cha mẹ sai đi mua trứng gà và táo tàu. Bây giờ hai thứ này đều không khó mua, sau khi mua nguyên liệu về, hai vợ chồng họ Vương không dám làm lỡ một phút đồng hồ đã bắt đầu làm bánh ngọt. Bởi vì nồi và bếp đều được sử dụng, nên cơm trưa ăn bánh bao và nước ấm.
Lúc Vương Kiến Quốc đến nhà, nhìn thấy một sọt lớn bánh ngọt đặt trong phòng khách, thằng bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Chú Vương, thím Vương, hai người giỏi quá đi, chỗ này phải đến mười cân ấy nhỉ?”
Hai vợ chồng làm bánh ngọt hơn nửa ngày, vốn chân đã không khỏe, buổi trưa lại không ăn no, lúc này đã cực kỳ mệt rồi, nhưng trong lòng lại rất vui sướng. Thím Vương rót cho thằng bé một cốc nước ấm, nói: “Bạn học Kiến Quốc mau ngồi đi, Hân Mai đến nhà chú nó mượn cân rồi, có lẽ sắp về rồi!”
Thực ra trong túi của Kiến Quốc có mang một cái cân lò xo, nghe thấy lời này thì không lấy ra nữa.
Uống xong cốc nước, Vương Hân Mai đã từ bên ngoài vội vã quay về, có lẽ là cô bé chạy về nên trán toát ra một tầng mồ hôi, làm ướt tóc mái đen nhánh.
Thím Vương thương con gái, vội vàng đưa cho cô bé một cái khăn mặt lau mồ hôi.
Cân bánh ngọt đã làm xong, bánh táo mười hai cân rưỡi, bánh trứng bảy cân rưỡi, tổng cộng là được hai mươi cân. Thằng bé trả thêm mười lăm tệ rồi vui vẻ rời khỏi nhà bạn học. Nhưng thằng bé lại không về nhà, mà đến nhà họ Từ ở nhà tập thể đại học, cháu gái gia đình này Từ Xảo Xảo cũng là bạn học của Kiến Quốc.
“Xin chào thím Từ, cháu là Vương Kiến Quốc!”
Thím của Từ Xảo Xảo là Mã Ngọc Chi đánh giá kỹ cậu, nhớ ra cậu là con trai thứ ba của nhà hiệu phó Vương Văn Quảng, gương mặt lập tức nở nụ cười, nói: “Ôi, Kiến Quốc à, mau vào đi mau vào đi cháu!”
Kiến Quốc xách hai cái giỏ bánh ngọt lớn đi vào, nói thẳng mục đích đến đây.
Mã Ngọc Chi không có việc làm, cả ngày ra chợ bán bánh đậu đỏ mình làm, mặc dù hương vị bình thường, nhưng mới bắt đầu việc buôn bán không tệ. Nhưng cùng với người bán bánh ngọt ngày càng nhiều, việc buôn bán của bà ta dần dần không ổn. Bà ta cũng biết Chu Thục Bình và Kiến Quốc đi chợ bán bánh ngọt, bởi vì tò mò vì sao đối phương buôn bán tốt, còn bảo người sạp hàng bên cạnh đi mua một miếng ăn thử.
Bà ta lập tức vươn tay lấy một miếng bánh táo và bánh trứng ở trong giỏ, ăn một miếng rồi nói: “Đúng rồi, chính là hương vị này, có phải cháu muốn thím ra chợ bán giúp phải không, không vấn đề gì!”
Ngày mai đã là hai chín rồi, ngày cuối cùng trước tết. Theo kinh nghiệm của bà ta, người ở chợ ngày mai cực kỳ nhiều, người bán đồ nhiều, người mua đồ càng nhiều. Hương vị bánh ngọt này rất tuyệt, căn bản không lo không bán được! Nhưng, mặc dù cậu là con trai của hiệu phó, bà ta vất vả bán nửa ngày thì cũng phải cho một chút phí lao động chứ, không cần nhiều, chỉ cần ba tệ là được!
Mã Ngọc Chi đang đắn đo nói kiểu gì, Kiến Quốc đã nói trước: “Thím Mã, chúng ta làm một vụ buôn bán được không? Nếu như thím cảm thấy bánh ngọt này ngon, cháu có thể cung cấp cho thím số lượng lớn, giá là bảy hào nửa cân!”