Vương Văn Quảng vừa uống cà phê vừa kể cho cô nghe những chuyện thú vị khi còn du học, thỉnh thoảng Trân Trân bị chọc cho cười ha ha.
“Văn Quảng, lúc đó anh lười thật đó!”
Vương Văn Quảng cười đang muốn nói tiếp, bốn đứa nhóc đã tan học về nhà rồi!
“Cha! Mẹ! Cha mẹ đều ở nhà ạ?” Kiến Minh kinh ngạc hỏi.
Mặc dù theo quy định, buổi chiều thứ bảy được nghỉ, nhưng công việc của trường học khá nhiều, bình thường Vương Văn Quảng không thể tan làm đúng giờ. Triệu Trân Trân cũng như vậy, mỗi lần đều là bọn trẻ về nhà trước.
Vương Văn Quảng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng đứng lên, nói: “Cha đi nấu cơm. Kiến Minh, con không được làm phiền mẹ!”
Kiến Minh nhìn kỹ mẹ, hỏi: “Mẹ, mẹ đến bệnh viện khám chưa?”
Triệu Trân Trân gật đầu trả lời: “Mẹ đi rồi, không sao...”
Cô còn chưa nói xong, Kiến Quốc đã vội hỏi: “Mẹ, vậy đúng là mẹ mang thai em gái nhỏ sao?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng có thể là em gái, cũng có thể là em trai!”
Kiến Quốc ngập ngừng mấy giây, hôm qua mẹ hết sức nhấn mạnh điểm này, lẽ nào là vì không thích con gái sao? Cậu không rõ tại sao mẹ không thích con gái, nhưng vẫn cười nói: “Mẹ, bất kể là em trai hay là em gái, con đều thích!”
Sự thật tất nhiên không phải như vậy, Triệu Trân Trân đã có bốn đứa con trai rồi, cực kỳ hy vọng có một cô con gái xinh đẹp. Nhưng trước đây thím họ Chu Thục Bình từng nói, con người ta càng hy vọng điều gì càng không thể nói ra, nếu không ông trời sẽ không cho mình được như ý nguyện.
Trước đây cô chưa từng tin chuyện này.
Bây giờ Kiến Xương đã hình thành một thói quen tốt, sau khi tan học sẽ làm bài tập ngay. Thằng nhóc ngồi ở bàn học không xa, nghe hết cuộc nói chuyện của anh hai và mẹ. Nói thực bất kể là em trai hay là em gái thằng nhóc đều không có ý kiến, hy vọng duy nhất chính là, người em trai hoặc em gái này đừng quá thông minh như Kiến Minh.
Nếu không, áp lực làm anh trai của thằng nhóc rất lớn.
“Trân Trân có nhà không?”
Triệu Trân Trân vừa nghe đã biết là tiếng của Ngô Thanh Phương, đứng lên muốn ra đón. Kiến Minh thả rubic trong tay xuống nhanh chóng chạy đến mở cửa đang khép hờ, nói: “Dì Ngô, mẹ cháu ở nhà, dì vào đi!”
Mỗi lần Ngô Thanh Phương nhìn thấy Kiến Minh đều hâm mộ không thôi, thực sự đứa trẻ này quá thông minh. So với cậu nhóc, con trai của mình có chút khiến người ta sốt ruột. Không những khả năng biểu đạt không theo kịp đứa trẻ cùng tuổi, mà cũng không nhạy cảm với các con số. Bây giờ hiệu phó Ngô nghỉ hưu rồi, chuyên ở nhà dạy cháu ngoại học, ông đã rất nhẫn nại, nhưng có lúc cũng sẽ hết sức bất đắc dĩ thở dài.
Ngô Khải Nguyên là một người thông minh, người vợ đã mất còn thông minh hơn ông. Hai vợ chồng Ngô Thanh Phương và thấy Lâm cũng giỏi hơn người bình thường, theo lý thì tư chất của Đằng Đằng không nên kém như vậy.
Bọn họ đều nghi ngờ, có lẽ là vì khi còn bé Đằng Đằng bị đói, cho nên não bộ không phát triển tốt.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại thầm thở dài, một tay xoa đầu Kiến Minh hỏi: “Tứ Bảo, nhà các cháu chưa ăn đúng không?”
Kiến Minh lắc đầu.
“Chị Thanh Phương đến rồi, mau ngồi đi!”
Ngô Thanh Phương không ngồi, thả một hộp tương ớt tỏi xách trên tay lên bàn, nói: “Trân Trân, đây là tương ớt tỏi cha chị mới chưng xong, không cay lắm, chấm ăn bánh bao rất ngon. Chị về luôn đây, ở nhà vừa mới dọn cơm!” Triệu Trân Trân tiễn cô ấy đến cửa, nhìn bóng lưng hấp tấp của cô ấy cười.
Ngô Thanh Phương của bây giờ hoàn toàn khác trước kia, nói chuyện nhanh nhẹn làm việc dứt khoát, nhanh chóng thích ứng công việc dạy học của khoa Trung văn, hơn nữa biểu hiện vô cùng nổi bật. Nghe Vương Văn Quảng nói, nhiệm kỳ mới sang năm, cô ấy rất có khả năng sẽ được thăng chức lên phó chủ nhiệm khoa.
Con người sẽ bị mài giũa trong nghịch cảnh, nhưng cũng sẽ trưởng thành trong nghịch cảnh.
Người như Ngô Thanh Phương cũng được xem như là khá thuận lợi rồi, có những người như là bí thư Tiêu và chủ nhiệm Lưu, chức vị của bọn họ đã có người thay thế từ lâu.