Bây giờ cuối cùng cơ hội này đã đến.
Anh nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, hỏi: “Trân Trân, chúng ta chưa ăn sáng, em đói rồi nhỉ, muốn ăn gì?”
Quả thực Triệu Trân Trân đói rồi, nhưng không có khẩu vị, cô nghĩ một lúc lâu mới nói: “Văn Quảng, anh còn nhớ mứt chanh em ăn trước đây không, lúc này nhớ đến vị chua chua đó, em rất muốn ăn!”
Lần này làm khó Vương Văn Quảng rồi, chợ ngoại thành phía Tây cái gì cũng bán, nhưng không thể có chanh bán được. Mặc dù là phía Nam, bây giờ mới tháng tư, chanh vẫn chưa già.
Anh cười trả lời: “Cái này anh sẽ nhờ người đi mua, bữa sáng muốn ăn gì? Không thể ăn bánh quẩy, uống một bát sữa đậu nành, ăn một quả trứng trà được không?”
Triệu Trân Trân nghĩ đến trứng trà dạ dày lại hơi khó chịu, nhưng vẫn gật đầu.
Một lát sau, ở vị trí gần cửa sổ của nhà hàng quốc doanh, Vương Văn Quảng ăn bánh quẩy, nhìn thấy vợ chỉ uống sữa đậu nành, nhìn cũng không nhìn bánh quẩy và trứng trà, trong lòng rất là lo lắng. Triệu Trân Trân vốn đã rất mảnh khảnh rồi, bây giờ mang thai lại không muốn ăn cơm, cứ như vậy chắc chắn không tốt cho cơ thể.
Anh vội vàng ăn cơm xong, sau khi đưa vợ về nhà, tự mình đạp xe đến tòa thị chính xin nghỉ nửa ngày cho Triệu Trân Trân trước, rồi đến trường học nói với hiệu phó Lương một tiếng. Trên đường về thì đến nhà máy sữa chua nhìn qua, thuận tiện mang hai lọ sữa chua về.
“Trân Trân! Có thể uống một chút sữa chua không?”
Bình thường Triệu Trân Trân đã quen bận rộn, vừa nghỉ ngơi còn thấy không được quen cho lắm, mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn chưa đến mức không thể nhịn được. Cô tìm sách giáo khoa của lớp tại chức xem lại, cô đặt bút máy xuống mỉm cười với chồng: “Văn Quảng, em cũng đang muốn uống sữa chua đây!”
Sữa chua cho xưởng của bọn họ sản xuất ra là sữa chua nguyên vị, chỉ thả vào bên trong chút đường, vị ngọt thanh không ngấy chút nào.
Vương Văn Quảng mở nắp sữa chua ra, Triệu Trân Trân cầm một cái thìa, nhanh chóng ăn hết một lọ.
“Trân Trân, em ăn nốt lọ này đi!”
Triệu Trân Trân lắc đầu, trước đó cô đã uống một bát sữa đậu nành to rồi, bây giờ lại ăn sữa chua, cảm thấy no rồi, cười nói: “Không uống nữa, anh uống đi. Uống xong thì đến trường đi, em không sao đâu!”
Vương Văn Quảng vừa uống sữa chua vừa đắc ý nói: “Anh đã xin nghỉ rồi!”
Triệu Trân Trân đứng lên ngồi sát vào chồng, nói: “Văn Quảng, thực ra anh không cần căng thẳng như vậy, Lúc mang thai Đại Bảo Nhị Bảo mới đúng là không ăn được gì, bây giờ tốt hơn lúc đó rất nhiều. Ít nhất còn có thể ăn chút rau quả, cũng ăn được trứng hấp, cũng có thể uống được sữa chua, đã rất tuyệt rồi!”
Cô càng nói như vậy, áy náy trong lòng Vương Văn Quảng càng sâu. Anh giơ tay xoa đầu vợ, nói: “Buổi trưa anh nấu một bát trứng hấp cho em, lại nấu thêm canh rong biển đậu phụ được không?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Em còn muốn ăn cải ngồng trộn!”
Vương Văn Quảng thu sách trên bàn, nói: “Trân Trân, khó được nghỉ ngơi, hơn nữa bây giờ em đã đuổi kịp chương trình học rồi, hôm nay chúng ta không học nữa. Anh mở chút nhạc, em muốn nghe gì?”
Tháng trước anh mua được một cái máy hát kiểu cũ từ một người khác, mặc dù là đồ của chục năm trước, nhưng được bảo quản rất tốt, chất lượng âm thanh phát ra cũng cực kỳ tốt.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng âm nhạc du dương động lòng người.
Triệu Trân Trân không nghe ra được là bài gì, nhưng cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cô đứng lên mốn pha cho chồng một cốc cà phê. Vương Văn Quảng vội vàng ngăn cô lại, nói: “Em nghỉ ngơi đi, để anh làm, em khát rồi đúng không?”
Cô gật đầu, nói: “Vâng, thuận tiện pha cho anh cốc cà phê!”
Vương Văn Quảng rót một cốc nước ấm bưng đến cho cô trước, sau đó mới pha cho mình một cốc cà phê.
Anh uống một ngụm cười nói: “Đúng thật là trộm được nửa ngày nhàn nhã! Trân Trân, có lúc anh nghĩ, đợi đến khi chúng ta nghỉ hưu cả rồi, sẽ ngồi tàu hỏa đu du lịch khắp đất nước. Nếu như có cơ hội...” Anh nhỏ giọng nói: “Không biết chính sách sau này sẽ như thế nào, nếu như có thể, anh sẽ dẫn em ra nước ngoài thăm thú!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Anh nghĩ cũng thật là xa, nghỉ hưu vẫn còn sớm lắm, nhưng nói thật, em rất tò mò về nước ngoài, rất muốn đi xem thử!”