Bởi vì nguyên nhân đặc thù, không chỉ mấy năm nay, trước đây cũng rất khó mua được thịt bò, đám trẻ lâu lắm rồi không được ăn, hơn nữa Tào Lệ Quyên nấu bít tết rất ngon. Đầu tiên ướp gia vị trước, rồi bọc một tầng bột sống mỏng, cho dù là chiên chín mười phần nhưng thịt vẫn vô cùng mềm, đám trẻ đứa nào đứa nấy ăn rất vui vẻ.
Kiến Dân nhanh chóng ăn sạch thịt trong đĩa, lại một ngụm uống cạn canh trong bát, lau miệng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn ăn trứng hấp không, con làm cho mẹ một bát trứng hấp nhé?”
Từ nhỏ sức khỏe Vương Kiến Dân rất tốt, thỉnh thoảng bị ốm không muốn ăn cơm, Triệu Trân Trân sẽ nấu cho cậu bé một bát trứng hấp.
Không biết tại sao, nhắc đến trứng hấp Triệu Trân Trân không cảm thấy buồn nôn, còn hơi thèm ăn, cô gật đầu nói: “Được, Kiến Dân, nhớ hấp xong thì đừng cho dầu mè, cho nhiều giấm chút!”
Kiến Xương vội vàng ăn xong thịt bò, ngay cả canh cũng không ăn đã chạy theo, miệng nói: “Anh cả, em giúp anh nhóm lửa!”
Phòng bếp bây giờ rất to, vị trí sát cửa sổ đặt hai cái lò than. Nếu như nấu cơm gấp, có thể một cái nấu canh, một cái xào thức ăn. Đầu kia còn có một bếp lớn mới xây, sát góc tường có một chồng củi đã chẻ xong, nhưng bây giờ rất ít dùng.
Sau khi cho nước vào nồi sắt, Kiến Xương rất thuần thục nhóm lửa, Kiến Dân đập vào nồi bốn quả trứng gà, cắt nửa củ hành lá thả vào, vốn muốn cho một chút tôm khô, nhưng sợ mẹ chê tanh nên thôi. Cậu bé cẩn thận đặt đĩa lòng sâu vào nồi lòng sâu, nói: “Tam Bảo, sau khi sôi thì không phải đốt nữa, để chút lửa nhỏ là được rồi!”
Trứng hấp được nấu như vậy cực kỳ mềm.
Nấu trứng hấp xong, Kiến Dân đã thả hai hai muỗng giấm vào rồi, nhưng Triệu Trân Trân vẫn cảm thấy không đủ chua, cô lại thêm mấy muỗng giấm nữa mới cảm thấy vừa miệng, nhưng cũng chỉ ăn không đến một nửa, cháo ngô và cải trộn thì lại ăn hết.
Buổi sáng ngày hôm sau Vương Văn Quảng không đến công xưởng, cũng không nấu cơm cho đám trẻ, đưa cho Kiến Dân một tệ để bọn nhóc tự mình mua sữa đậu nành và bánh quẩy. Anh lấy xe đạp đưa vợ đến bệnh viện của trường.
Triệu Trân Trân cảm thấy như vậy quá khoa trương, mới đầu không chịu ngồi, bệnh viện trường không xa lắm, đi nhiều lắm mất hai mươi phút. Nhưng Vương Văn Quảng thấy cô không chịu ngồi, gấp đến đỏ mặt, cô bèn cười ngồi lên xe. Ai biết giục anh đạp xe, anh lại không chịu đạp, nói trên đường lớn nhiều người, tốc độ đạp xe quá nhanh, nhỡ đâu va chạm thì không tốt.
Cô cảm thấy suy nghĩ này của chồng rất buồn cười.
Trước đây khi mang thai đứa đầu với đứa thứ hai, chín tháng sắp sinh rồi cô còn kiên trì đi làm, lúc mang thai đứa thứ ba và đứa thứ tư cũng thế, nói là mang thai ba tháng đầu phải cực kỳ cẩn thận. Phản ứng nôn nghén của cô lần nào cũng như vậy, nhưng việc trong việc ngoài đều không bỏ việc nào, làm gì yếu ớt như vậy?
Mẹ của Diệp Trình xách túi ra cửa đi làm, nhìn thấy tư thế này của vợ chồng hai người thì sửng sốt, nhìn sắc mặt Triệu Trân Trân dường như không được tốt lắm, bèn hỏi: “Hiệu phó Vương, mẹ Kiến Dân bị ốm sao?”
Hiệu phó Vương nghiêm túc gật đầu.
Đúng vào thời gian đi làm, rất nhiều người chủ động chào hỏi bọn họ. Nhìn thấy ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc tò mò của mọi người, Triệu Trân Trân thể hiện cực kỳ thản nhiên, trong lòng lại rất hân hoan.
Mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng buổi sáng đơn vị trường học đều không nghỉ, người trong bệnh viện không nhiều lắm, rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, quả nhiên là mang thai rồi.
Nếu như không phải là đang ở bệnh viện người đến người đi, Vương Văn Quảng đã muốn ôm vợ xoay hai vòng rồi.
Quả thực đây không phải là lần đầu anh làm cha, nhưng trước đây khi Triệu Trân Trân mang thai, bất kể là Kiến Dân, Kiến Quốc hay là Kiến Xương, Kiến Minh, số lần anh tự mình chăm sóc vợ không nhiều, thậm chí vợ sắp sinh rồi mà vẫn phải nấu cơm cho anh. Bây giờ nghĩ lại lúc đấy quả thực quá là quá đáng, cho nên anh luôn nghĩ, nếu như có cơ hội anh chắc chắn phải chăm sóc vợ thật tốt.