Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826:

Chương 826:

Kiến Quốc không chú ý đến ý tứ trong ánh mắt của cha mẹ, thằng bé vui vẻ móc bài thi trong cặp ra nói: “Mẹ xem này, lần này con lại thi được nhất lớp!”

Triệu Trân Trân vỗ vai thằng bé nói: “Nhị Bảo thật giỏi! Nhưng mẹ muốn bàn bạc với con một chuyện lớn, con nhất định phải nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng con!”

Kiến Quốc chưa nghĩ đã gật đầu, tò mò hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Triệu Trân Trân nhìn ba đứa nhỏ đang dựng tai lên nghe, nói: “Nhị Bảo, đi! Chúng ta đi phòng sách nói chuyện!”

Quả nhiên, cô vừa nhắc đến chuyện xe jeep, Vương Kiến Quốc đã cực kỳ hứng thú, thằng bé vội vã hỏi: “Mẹ! Xe mẹ nói giống như xe jeep nhà ông hai phải không ạ?”

Triệu Trân Trân cười gật đầu, nói: “Loại xe này gọi là Bắc Kinh 212, giá xuất xưởng là hơn ba trăm nghìn, người bình thường căn bản không mua được, cho dù có tiền cũng không có tư cách mua. Nhưng mẹ hứa với con, nếu như con tích đủ ba trăm nghìn thì sẽ giúp con mua được, không chỉ như vậy, mẹ sẽ tìm người dạy con lái xe!”

Vương Kiến Quốc vui mừng quá đỗi, tâm trạng lúc này ít nhất vui gấp mười lần so với thi được nhất lớp, thằng bé lập tức hỏi: “Mẹ! Mẹ sẽ không nói dối lừa con chứ?”

Triệu Trân Trân mỉm cười nói: “Mẹ là đảng viên, đồng thời cũng là cán bộ nhà nước, từ trước đến nay không hề nói dối. Con nghĩ thử xem, từ nhỏ đến lớn mẹ lừa con bao giờ chưa?”

Kiến Quốc nghĩ cẩn thận, đúng thật là không có, bèn chủ động nói: “Mẹ! Sau này con thu được tiền sẽ không tiêu một đồng nào, toàn bộ đưa hết cho mẹ giữ có được không?”

Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Được. Đúng rồi, mẹ còn có một kiến nghị, còn hai tháng nữa là con sẽ tốt nghiệp cấp hai rồi, thi lên cấp cực kỳ quan trọng, cho nên con không cần quản chuyện thu tiền nữa. Mẹ đã nói với bà thím của con rồi, để bà mỗi ngày tan làm giúp con thu tiền, thu được bao nhiêu sẽ nói cho con, được không?”

Vừa nghĩ đến tiền không thể qua tay mình, Kiến Quốc có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến xe jeep uy phong lẫm liệt, thằng bé lập tức gật đầu đồng ý.

Dù sao cho dù là thằng bé thu tiền, về nhà cũng phải đưa cho mẹ, thực ra để bà thím đi thu tiền cũng tốt.

Sau khi Triệu Trân Trân và Kiến Quốc nói chuyện xong, Vương Văn Quảng đã nấu xong cơm tối rồi, trước mặt những người khác đều là một đĩa thịt bò chiên và canh hành tây, chỉ có Triệu Trân Trân là đồ chay và cháo ngô.

Kiến Dân lập tức hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đau dạ dày không?”

Vương Kiến Dân còn nhớ lần trước khi ở huyện Huệ An, khi mẹ bị đau dạ dày không ăn nổi cơm, rất nhiều lần trong nhà đều nấu thịt mà mẹ lại không ăn được.

Triệu Trân Trân nói qua loa: “Mẹ có hơi khó chịu, không biết có phải không...” Cô còn chưa nói xong đã bị chồng chen ngang, Vương Văn Quảng đặt dao nĩa xuống cực kỳ hưng phấn nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, các con nghe đây, mẹ các con mang thai rồi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có một em gái rồi!”

Ngoài Kiến Dân, ba đứa trẻ khác đều đang chiến đấu với thịt bò chiên, nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu, Kiến Quốc nói trước: “Mẹ! Thật sao? Con rất muốn có một em gái, xinh đẹp giống như Quả Quả nhà mẹ nuôi!”

Kiến Xương nhìn trái nhìn phải một lúc nói: “Anh hai, anh nói không đúng, cha mẹ đẹp hơn mẹ nuôi và chú Tùy nhiều, em gái nhỏ của chúng ta sẽ xinh đẹp hơn Quả Quả!”

Kiến Minh trịnh trọng gật đầu, nói: “Không sai, trong lớp con con đẹp nhất, em gái nhỏ của chúng ta chắc chắn đẹp hơn con!”

Kiến Quốc nghe thấy lời này thì cười nhạo một tiếng, vốn muốn trêu em trai một chút, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt cha mẹ, quyết định tạm thời bỏ qua cho em tư.

Triệu Trân Trân bị lời của mấy đứa nhỏ chọc cười, cô hờn dỗi liếc nhìn chồng, nói: “Đừng nghe lời cha con, bây giờ còn chưa rõ, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra mới biết được! Nếu như không phải là em gái, mà là em trai, các con cũng sẽ thích có phải không?”

Bốn đứa trẻ ỉu xìu đồng thanh nói vâng.

Triệu Trân Trân lại cười, nói: “Được rồi, mau ăn cơm đi, còn không ăn cơm sẽ nguội mất!”

Bình Luận (0)
Comment