Cô cũng cười nói: “Văn Quảng, chuyện của Kiến Quốc em cũng từng nghĩ rồi. Nếu như chúng ta không cho con bán bánh ngọt, vậy chắc chắn con sẽ giận dỗi, nói không chừng làm như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc học của con. Bây giờ một điểm xấu duy nhất khi nó buôn bán đó là, bây giờ thằng bé tiêu tiền phung phí, không những như vậy với mình, mà với anh, em trai cũng như vậy. Trẻ nhỏ còn chưa hiểu chuyện, nhưng dưỡng thành thói quen như vậy sẽ nguy hại về sau, cho nên nhất định trên phương diện tiền bạc phải kiểm soát chặt hơn.”
Vương Văn Quảng cảm thấy vợ nói rất có lý, hồi nhỏ trong nhà anh nhiều tiền hơn bây giờ nhiều, hơn nữa điều kiện gia đình của ông bà nội và ông bà ngoại đều rất giàu có. Nhưng lúc đó anh tiền tiêu vặt anh nhận được rất ít, làm gì giống như Kiến Quốc, trong tay có tiền, căn bản không chịu sự kiểm soát của người lớn. Muốn nộp bao nhiêu đều phải dựa vào tự giác của thằng bé!
Anh có hơi chần chừ nói: “Trân Trân, nếu như chúng ta bảo Kiến Quốc giao hết tiền kiếm được, thằng bé sẽ không làm ầm ĩ lên chứ?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất định phải có một lí do hợp lí mới được, lúc ở Bắc Kinh anh có phát hiện ra không? Kiến Quốc cực kỳ có hứng thú với xe, mỗi lần ra ngoài đều hỏi đông hỏi tây?”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Anh có chú ý thấy, có điều xe jeep không phải là có tiền thì có thể mua được, em nói như vậy thích hợp sao?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Tháng sau tòa thị chính sẽ thêm hai chiếc xe công vụ mới, một chiếc trong đó cũng là xe jeep, em đã đi hỏi nhân viên phụ trách mua rồi, một chiếc xe cần ba trăm nghìn tệ! Một tháng Kiến Quốc kiếm được sáu trăm tệ, vậy cũng phải mất mấy năm mới tích đủ tiền, lúc đó có lẽ thằng bé cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Lấy lí do này nói với nó, không thể tiêu lung lung một đồng nào, phải hộp hết số tiền nó kiếm được. Bây giờ Kiến Xương và Kiến Minh cũng lớn rồi, bọn nó vô tư, năm hào tiền tiêu vặt mỗi tuần. Nếu như không đủ, chỉ cần yêu cầu hợp lý chúng ta đều có thể cho thêm!”
Vương Văn Quảng cảm thấy ý kiến này rất tốt. Anh đứng lên rót một cốc nước cho vợ, hỏi: “Trân Trân, buổi tối em muốn ăn gì?”
Thực ra Triệu Trân Trân đã đói từ lâu rồi, nhưng lại không muốn ăn, cô nhíu mày nghĩ rất lâu mới nói: “Em muốn ăn ngồng cải trộn váng đậu, thả vào trong một chút hành, lại trộn thêm xì dầu và giấm chua là được, nhất định không được cho dầu mè!”
Vương Văn Quảng cảm thấy chỉ ăn những thứ này không đủ dinh dưỡng, đề nghị: “Em muốn ăn trứng gà luộc không?”
Vừa nghĩ đến trứng gà chín đã bóc vỏ, cô giống như ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, vội vàng nói: “Không ăn không ăn, anh nấu chút cháo bột ngô đi!”
Vương Văn Quảng đứng lên đang muốn đi xuống bếp thì cửa bên ngoài vang lên, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy đứa nhỏ.
Hôm nay có thành tích thi giữa kỳ của Kiến Quốc, lần này vẫn đứng nhất lớp, mặc dù chỉ cao hơn Vương Hân Mai đứng thứ hai ba điểm, nhưng thằng bé vẫn rất vui. Sau khi lấy được tiền thì dẫn anh, em trai đi nhà hàng quốc doanh, mỗi người gọi một bát hoành thánh lớn thơm phức để ăn. Sau đó bốn anh em còn cùng nhau đi cửa hàng văn phòng phẩm, Kiến Dân mua một một quyển vở, Kiến Xương và Kiến Minh mỗi người mua một hộp bút chì rất đẹp. Kiến Quốc tự mình mua một chiếc bút máy nhãn hiệu Anh Hùng kiểu dáng mới nhất giá mười tệ, cộng tất cả hết mười lăm tệ. Thằng bé giữ lại cho mình năm tệ, ba mươi tệ còn lại giao hết cho mẹ.
Triệu Trân Trân ngẩn người, hỏi: “Nhị Bảo, hôm nay con tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Kiến Quốc tùy ý nói: “Không nhiều ạ, chỉ hơn mười tệ thôi!”
Vương Văn Quảng nhìn dáng vẻ dửng dưng của thằng bé, lập tức có chút tức giận, cũng không đi xuống bếp nấu cơm nữa, trừng mắt nhìn con trai. Đang muốn mở miệng dạy dỗ thằng bé, Triệu Trân Trân đã liếc mắt ra hiệu cho anh, anh mới cau mày xoay người đi.