Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 824 - Chương 824:

Chương 824:

Người phụ trách đưa bánh ngọt cho Kiến Quốc là cậu của Vương Hân Mai, mặc dù người này là một người câm điếc, nhưng cực kỳ thông minh. Anh ta không những biết chữ còn biết tính tiền, tiền mỗi ngày thu được không nhiều không ít, cứ cách một ngày Kiến Quốc sẽ đến nhà tập thể xưởng rượu lấy tiền. Lúc này bốn đứa nhóc đều sẽ đi cùng nhau.

Mấy tháng ngắn ngủi, điều kiện kinh tế trong nhà Vương Hân Mai xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, vốn dĩ cả nhà quanh năm vật lộn ở ranh giới ấm no, ăn tết cũng không nỡ mua thịt ăn, phiếu thịt mỗi tháng thì đều mang đi bán. Bây giờ thu nhập một tháng làm bánh ngọt là hai trăm tệ, có thể ngày nào cũng ăn thịt.

Em trai khiến mẹ Vương Hân Mai lo lắng nhất cũng có công việc, mỗi ngày đưa bánh ngọt mất nhiều nhất nửa ngày, một tháng có thể kiếm được hai mươi tệ. Bà ta là một người hào phóng, trước đây không có tiền, bây giờ có tiền rồi, mỗi lần bốn đứa trẻ đến sẽ đặc biệt chuẩn bị một vài đồ ăn ngon. Ví dụ như kẹo sữa, bánh quy hoặc là quýt, táo mua với giá cao.

Bốn đứa nhóc đi ra khỏi nhà Vương Hân Mai cũng không về nhà ngay, Vương Kiến Quốc vừa thu được tiền nên rất là hào phóng, dẫn theo anh em trai đến cửa hàng, trên cơ bản muốn thứ gì thằng bé đều mua chỉ cần không quá đắt.

Mặc dù những đứa trẻ này sẽ không chủ động nói ra, nhưng Vương Văn Quảng vẫn quan sát được.

Kiến Quốc so với Kiến Dân và Kiến Xương, không được coi là hạt giống cực kỳ tốt, nhưng cũng là con trai của Vương Văn Quảng anh, nhất định phải mạnh hơn đứa trẻ bình thường khác mới được. Nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, e rằng đứa trẻ này sẽ trưởng thành lệch lạc!

Tào Lệ Quyên không để ý sắc mặt của con trai, chuyện Kiến Quốc làm ăn, bà ta đã nghe Kiến Xương, Kiến Minh nói một lần rồi. Nhưng bà ta luôn cảm thấy bọn trẻ nói quá lên thì tò mò hỏi: “Văn Quảng, thật sự là Kiến Quốc có thể kiếm được hơn hai mươi tệ một ngày sao?”

Mặc dù từ trước đến nay trong lòng bà ta đều khoe khoang là đại tiểu thư, nhưng nhà họ Tào nhà mẹ đẻ bà ta là làm giàu bằng buôn bán, đến đời cha mẹ mới đổi thành giai cấp trí thức. Do đó bà ta thấy rất hứng thú với chuyện này.

Vương Văn Quảng không muốn trả lời câu hỏi này, khi anh nghe Triệu Trân Trân nhắc đến lần đầu, trong lòng còn có chút mất cân bằng: Anh là một hiệu phó của trường đại học Bình Thành, tiến sĩ du học, là nhân vật có tiếng trong lĩnh vực hóa học của Bình Thành. Một tháng lương của anh mới có hơn một trăm năm mươi tệ, dựa vào cái gì một đứa nhóc lớp mười bán bánh ngọt, một tháng có thể kiếm được hơn sáu trăm tệ?

Đương nhiên, giá trị của một người không chỉ thể hiện ở thu nhập tiền tài tương ứng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một chỉ tiêu rất quan trọng.

Sau khi Tào Lệ Quyên đi, sắc mặt Vương Văn Quảng vẫn có chút khó coi.

Triệu Trân Trân cảm thấy cảm giác buồn nôn dần mất đi, lại uống nửa cốc nước nữa, an ủi chồng: “Văn Quảng, anh đừng quá lo lắng nữa, Kiến Quốc là một đứa trẻ tốt, con kiếm được tiền cũng không tiêu lung tung, phần lớn đều giao cho em. Hơn nữa mấy hôm trước em còn gặp chủ nhiệm lớp của con, thành tích học tập của Kiến Quốc không bị ảnh hưởng chút nào!”

Vương Văn Quảng giúp vợ sửa lại tóc mái hơi rối, cười nói: “Trân Trân, em có phát hiện ra không, đứa nhỏ Kiến Quốc này không chuyên tâm học hành.”

Triệu Trân Trân hiểu rõ ý của chồng, anh nói thái độ học tập của Kiến Quốc không bằng anh trai, Kiến Xương thiên tư có hạn, Kiến Dân và Kiến Minh đều giỏi học một biết mười. Kiến Quốc cố gắng một chút có lẽ cũng có thể làm được điểm này, nhưng đối với thằng bé thì bất luận là chuẩn bị bài học, làm bài tập hay là kiểm tra lại đề, đều giống hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành hơn Một khi đã hoàn thành thì không cần phải động não nữa.

Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy, vốn hứng thú học tập của Kiến Quốc không bằng Kiến Dân và Kiến Minh, có thể kiên trì làm như vậy đã rất tuyệt rồi.

Bình Luận (0)
Comment