Nếu như tôi đoán không sai, tổng thư ký Triệu bây giờ, nhiều nhất ba bốn năm nữa sẽ thăng chức. Cậu nói xem đến lúc đó thư ký Lâm mới đến kia, chắc chắn sẽ được cô ta dẫn theo, vậy thì không phải là ban thư ký sẽ thành thiên hạ của cậu sao?”
Thư ký Ninh bị viễn cảnh tươi đẹp anh ta vẽ ra làm động lòng, không nhắc đến việc muốn đến cục công nghiệp nhẹ nữa.
Mặc dù tổng thư ký Phí uống không ít rượu, nhưng đầu óc anh ta không hề hồ đồ, anh ta rõ nhất thư ký Ninh là người như nào. Mặc dù coi là có chút tài, nhưng làm cấp dưới rất khó quản lý, có lúc thái độ làm việc rất không đứng đắn. Khi đó anh ta vì phát huy hết tác dụng tài năng của người này trong công việc, nên thường lén khen anh ta, khen đến mức anh ta không tìm thấy phương hướng, một lòng một dạ làm việc cho mình.
Nhưng lúc đó là chuyện không có cách nào, bây giờ anh ta không muốn một người như vậy làm cấp dưới! Hơn nữa, cán bộ tài giỏi của cục công nghiệp nhẹ không ít, có một trưởng phòng tên Quý Đông rất tốt, rất thành thực nghiêm túc, tốt hơn thư ký Ninh nhiều.
Triệu Trân Trân tan làm ngồi tàu điện về đến nhà thì đã không thấy Vương Giá Hiên đâu nữa, nhưng mà Tào Lệ Quyên vẫn chưa đi, nhà bếp bay ra mùi bít tết thơm ngào ngạt. Bà ta mặc tạp dề đi ra, nói: “Trân Trân về rồi, con đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Cô đang muốn trả lời khỏe hơn nhiều rồi, nhưng dường như bị mùi thịt bò làm sặc một chút, dạ dày lại bắt đầu cồn cào, cô bụm miệng đi nhanh đến nhà vệ sinh.
Là bác sĩ, Tào Lệ Quyên lập tức nghĩ đến một khả năng, cười nói với con trai trong phòng bếp: “Văn Quảng, không phải là Trân Trân lại mang thai rồi chứ?”
Vương Văn Quảng sửng sốt, anh đột nhiên nghĩ đến lần triền miên một tháng trước, đúng lúc bao trong nhà dùng hết, Triệu Trân Trân có hơi lo lắng. Sau khi xong anh còn đùa, nếu như thật sự một lần đã trúng, anh hy vọng không sinh con trai nữa, đám nhóc thối này quá ầm ĩ rồi, muốn một cô con gái mập mạp dễ thương.
Không ngờ thật sự sắp thành hiện thực rồi!
Trông thấy khóe miệng con trai cười ngoác đến mang tai, Tào Lệ Quyên cảm thấy rất buồn cười, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái. Không phải là lần đầu làm cha, có đến nỗi kích động thành dáng vẻ này không? Bà ta quay đầu chuyên tâm tiếp tục nấu bít tết. Vương Văn Quảng không yên tâm, cởi tạp dề ra đi đến nhà vệ sinh. Nhìn thấy sắc mặt vợ thay đổi vì nôn khan, rất là đau lòng, vừa đỡ cô vừa vỗ nhẹ lưng cô.
Buổi trưa Triệu Trân Trân không dám đi nhà ăn căn cơm, nhờ chị Giang mang về hai cái bánh hành. Chị Giang thấy ăn như vậy không có dinh dưỡng, quyết định mua thêm cho cô một phần thịt xào cải trắng. Triệu Trân Trân nhìn thấy thì cảm thấy buồn nôn, không ăn một miếng nào, cũng chỉ ăn một cái bánh hành, lúc này đã tiêu hóa hết từ lâu. Cho nên căn bản không nôn ra được gì.
Cuối cùng cô nôn ra vài ngụm dịch mật mới cảm thấy lồng ngực dễ chịu.
Vương Văn Quảng đỡ cô ngồi xuống ghế trong phòng khách, rót cho cô một cốc nước ấm, muốn hỏi lại cảm thấy không đúng lúc.
Triệu Trân Trân uống từng ngụm nhỏ hết nửa cốc nước, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của chồng thì cười, nói: “Bây giờ còn chưa chắc chắn, ngày mai chúng ta đến bệnh viện khám một chút rồi nói sau!”
Vương Văn Quảng nghe câu này chính là chắc chắn tám chín phần mười, anh lập tức tiến lên ôm lấy vợ, hôn lên mặt cô, nói nhỏ: “Không ngờ con gái cưng của chúng ta rất sốt ruột, nói đến là đến!”
Triệu Trân Trân giơ tay vỗ đầu anh, cười nhạo mấy cái, nói: “Sao anh chắc chắn là con gái như vậy?”
Nói thật thực ra cô cũng rất muốn sinh một cô con gái.
Tào Lệ Quyên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy hai vợ chồng đang thân mật, vội vàng quay đầu. Đợi đến khi trong phòng khách không còn động tĩnh mới nói: “Văn Quảng, thịt bò nấu xong rồi. Cũng không còn sớm nữa, mẹ phải đi rồi, bốn đứa nhỏ sao vẫn chưa về nhỉ?”
Nhắc đến chuyện này, Vương Văn Quảng có chút tức giận.