Mặc dù Miêu Lan Lan đã khác với trước đây, mặc kệ người khác nói gì, làm gì, cô ta vẫn nên nói gì thì nói đó, nên làm gì thì làm đấy, công việc và sinh hoạt không chịu chút ảnh hưởng gì của những chuyện tiêu cực này.
Nhưng thỉnh thoảng, vào nửa đêm không ngủ, cũng sẽ có một chút hối hận.
Sớm biết là tình trạng này, đúng thật là không bằng ở lại tiểu học nông trường!
“Lan Lan, chiều ngày mai con không có việc gì chứ?”
Miêu Lan Lan vừa tan làm, cô ta khát nước, đang cầm một cốc nước uống.
Mặc dù đã đoán được đại khái rồi, cô ta vẫn lau miệng hỏi: “Không ạ, mẹ có chuyện gì sao?”
Bà Từ nhìn chằm chằm con gái, trước đây không nhìn ra, đứa nhỏ này rất chắc khỏe, ở nông trường cực khổ như vậy mà tinh thần vẫn rất tốt, trông không như gái lỡ thì chút nào. Nhưng cũng vì như vậy mà khá khó tìm được đối tượng, cao không tới, thấp không bằng lòng! Bà ta vui vẻ trả lời: “Anh họ con giới thiệu cho con một người, người ta là trưởng phòng của cục công nghiệp nhẹ, cũng là cán bộ nhà nước. Nhân phẩm, gia cảnh các mặt đều không có gì bới móc! Khác với những người trước kia giới thiệu cho con, con nhất định phải đi gặp mặt!”
Bởi vì đối tượng chị dâu giới thiệu đều không đáng tin cậy lắm, mặc dù bên ngoài Miêu Lan Lan không từ chối, nhưng mấy lần gần đây đều tìm cớ tránh mặt.
Miêu Lan Lan cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Anh họ quan tâm con như vậy từ lúc nào thế?”
Bà Từ cười nói: “Con bé này, có bao giờ anh họ con không tốt với con? Lần trước mẹ đến nhà dì cả con, nhờ dì con giúp đỡ.”
Miêu Lan Lan ngồi sát vào mẹ, sau khi rót cho bà ta một cốc nước, cười hỏi: “Mẹ, trưởng phòng này bao nhiêu tuổi ạ? Học lực gì thế ạ?”
Cô Từ đặt chén nước xuống, có chút chột dạ nói: “Chắc là hơn con năm, sáu tuổi, trình độ đại học.”
Những gì bà ta nói đều là sự thật, tuổi không tệ, thực ra học lực cũng không tệ. Mặc dù học lực tốt nhất của Quý Đông là văn hóa cấp ba, nhưng anh ta thi đỗ lớp tại chức ban đêm, hơn nữa đã tốt nghiệp từ lâu, đã lấy được văn bằng đại học. Nhưng điểm này theo như giáo viên Từ cứng nhắc, văn bằng đại học của anh ta cũng không thật.
Anh họ của Miêu Lan Lan chính là tổng thư ký Phí, cũng chính là cục trưởng Phí bây giờ. Anh ta và Quý Đông đã từng nói chuyện riêng mấy lần, đánh giá người này rất cao. Chuyện trước đây của Quý Đông anh ta cũng có nghe nói một chút, vốn muốn giúp anh ta giới thiệu một đối tượng phù hợp, đúng lúc nghe thấy mẹ anh ta nói đến em họ Miêu Lan Lan của mình, cảm thấy hai người này khá phù hợp nên định tác hợp thử.
Bà Từ thấy cô ta trầm mặc không nói thì khuyên: “Lan Lan! Mẹ biết tiêu chuẩn của con rất cao, nhưng bây giờ...”
Miêu Lan Lan ngắt lời bà ta, cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ đi gặp mặt! Tối chúng ta ăn gì ạ, để con nấu cho!”
Bà Từ cũng cười trả lời: “Con xem rồi nấu đi, buổi sáng Minh Minh có nói muốn ăn mì!”
Miêu Lan Lan đứng lên, cười nói: “Mẹ, vậy con nấu mì nước sốt!”
Cô ta nhớ mẹ thích ăn mì nước sốt nhất.
Bà Từ gật đầu, nhìn chăm chú bóng lưng con gái đi ra ngoài, trong lòng thoáng qua chút áy náy. Đều nói nuôi con mà không dạy là lỗi của cha, bà ta và chồng không xứng làm cha mẹ. Miêu Lan Lan từ nhỏ đã được chiều hư, sau này xảy ra chuyện kia, vợ chồng bà ta cũng có trách nhiệm nhất định!
Nhưng khiến người ta vui mừng là bây giờ Lan Lan vừa hiểu chuyện lại vừa giỏi giang.
Bà Từ cũng làm việc ở trường trung học số một, tất nhiên là hiểu được xử sự của con gái, bà ta không lo về công việc. Mặc dù cô gái không biết xấu hổ kia nói lung tung khắp nơi, nhưng mọi người đều có đầu óc và thông minh, thời gian dài cũng sẽ trôi qua, bà ta cũng không lo lắng chuyện này. Chuyện lo lắng duy nhất chính là chuyện chung thân đại sự của Miêu Lan Lan.
Mỗi khi nhìn thấy người ta vợ con gia đình hạnh phúc, thực ra trong lòng Quý Đông rất hâm mộ, nhưng anh ta không còn trẻ nữa, sẽ không ngây thơ như vậy.