Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 832 - Chương 832:

Chương 832:

Tìm vợ không phải là lên núi đào rau dại, xúc vào giỏ thì coi là rau, chuyện này còn phải xem duyên phận. Điều kiện của anh ta không được coi là tốt, vậy thì nhất định phải có ấn tượng đầu tiên, phải có tố chất văn hóa nhất định. Hơn nữa tuổi tác cũng phải tương đương, quá trẻ thì anh ta không muốn, tất nhiên quá già cũng không được. Do đó, khi cục trưởng Phí nói một lượt tình huống của Miêu Lan Lan, anh ta lập tức động lòng. Mặc dù hẹn gặp mặt vào buổi chiều thứ bảy, nhưng anh ta vẫn xin nghỉ buổi sáng để ở nhà chuẩn bị.

Quý Đông không phải là một người cầu kỳ, quần áo của bốn mùa không nhiều lắm, hơn nữa cuối cùng nhìn vào thực tế, bây giờ đã là cuối tháng tư rồi, mặc dù thời tiết không nóng không lạnh rất thoải mái. Nhưng mặc quần áo có chút lúng túng, có người sức chịu lạnh tốt, chỉ mặc một cái áo sơ mi là được, phần đông vẫn phải mặc áo khoác. Anh ta có một cái áo sơ mi trắng mới, sau khi mặc vào người trở nên hoạt bát. Nhưng nếu mặc thêm áo khoác, cổ áo và măng sét áo giải phóng màu xanh đậm đã giặt đến phai màu, trông không được đẹp như vậy nữa.

Quý Đông lấy hết toàn bộ áo khoác có thể mặc được trong tủ quần áo ra, không có ngoại lệ tất cả đều là nửa mới nửa cũ.

Cuối cùng anh ta quyết định không mặc áo khoác nữa!

Đi đôi giày da sáng bóng, mái tóc mới cắt chia ba bảy, mặc áo sơ mi trắng, xách hai túi bánh ngọt, Quý Đông sải bước đến nhà cục trưởng Phí.

Đợi khoảng nửa tiếng, Miêu Lan Lan mới khoan thai đến muộn.

Quý Đông ngước mắt nhìn, đó là một một gái xinh đẹp lông mày thanh mảnh, gương mặt trái xoan, đeo kính. Cô ta mặc rất giản dị trang nhã, mặc bộ quần áo giải phóng caro màu than chì, cổ áo lộ ra cổ áo sơ mi trắng như tuyết, bím tóc ngắn đen nhánh sau đầu. Cô ta nghịch ngợm nháy mắt với cục trưởng Phí.

Quý Đông cảm thấy nhịp tim mình rơi mất mấy nhịp.

“Xin lỗi anh họ, em tới muộn!”

Cục trưởng Phí đứng lên đón cô ta, nói: “Không sao, mau vào ngồi đi!”

Sức khỏe vợ cục trưởng Phí tốt lên nhiều rồi, mặc dù vẫn không thể đi làm, nhưng tự lo cho sinh hoạt thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Cô ấy cười nhận lấy hộp hoa quả Miêu Lan Lan cầm đến và nói: “Đến nhà anh chị sao còn phải khách sáo như vậy, mẹ em vẫn khỏe chứ?”

Miêu Lan Lan gật đầu.

Quý Đông nhìn một cái đã thích Miêu Lan Lan, ấn tượng của Miêu Lan Lan với anh ta cũng không tệ, ngày thứ hai gặp mặt là chủ nhật. Bình thường vào mỗi ngày nghỉ, anh ta đều ở nhà đọc sách, viết văn, nhưng hôm nay anh ta đọc sách không vào, càng không viết được nửa chữ. Cũng không biết là đang gấp cái gì, không ngừng đi quanh phòng.

Bà Quý cảm thấy rất lạ, hỏi: “Lão tam, con đang làm gì thế? Ngứa ngáy xương cốt phải không, ra ngoài đi dạo một chút đi, ru rú ở nhà cho khó chịu ra!”

Quý Đông cười hàm hậu với mẹ, cảm thấy ý này cũng không tồi, mặc áo khoác còn chưa cả cài cúc đã ra ngoài rồi.

Bà Quý nhìn dáng vẻ nhảy nhót của anh ta, cười lắc đầu.

Mặc dù hai người đều có ấn tượng rất tốt về nhau, nhưng muốn yêu đương nhất định phải có một quá trình. Lúc hai mươi mấy tuổi Miêu Lan Lan cực kỳ không muốn lấy chồng, bây giờ thì không như vậy nữa. Thông thường Quý Đông sẽ hẹn cô ta ra ngoài vào chủ nhật, bình thường sẽ ăn cơm, xem phim hoặc là dạo tiệm sách. Hai tháng trôi qua, hai người chỉ thân hơn một chút, chứ thực chất không có chút tiến triển nào.

Miêu Lan Lan không sốt ruột, nhưng có người sốt ruột rồi.

Buổi chiều thứ bảy hôm nay cô ta đi xe buýt đến chợ hải sản ở ngoại ô phía Đông một chuyến, mua tôm cá tươi, hào hứng về nhà. Bởi vì cửa đang mở, cô ta đi thẳng vào đang muốn nói, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của chị dâu, sau đó nghe thấy một câu: “Vệ Cường, anh nói xem em gái anh nghĩ như thế nào? Cả ngày ở trong nhà! Em lo lắng cho nó bao nhiêu, nó thì cứ không thích một ai! Chúng ta nhờ dì cả khó khăn lắm mới tìm được một người tốt cho nó. Anh không có thời gian để ý em cũng đã hỏi thăm hộ nó rồi, cái cậu họ Quý kia điều kiện không tệ, gia cảnh càng tốt, anh biết không...”

Bình Luận (0)
Comment