Từ nhỏ Miêu Vệ Cường đã không thích em gái, nhưng cũng không thích vợ nói như vậy, bực mình nói: “Chuyện người ta em quản nhiều như vậy làm gì? Nó đồng ý lấy thì lấy, không muốn lấy thì cứ ở nhà thôi!”
Chị ta cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì không được! Nếu như trong sạch thì thôi đi, thanh danh của nó như vậy sẽ ảnh hưởng đến chúng ta! Không phải là phân xưởng chúng ta sắp bình bầu đảng viên sao, tư liệu của em đã báo lên rồi. Nếu như người ta xem xét đến tình huống nhà chúng ta, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng đó!”
Miêu Vệ Cường sửng sốt, đúng là anh ta chưa nghĩ đến điểm này.
“Cho dù chuyện này không chịu ảnh hưởng, Bảo Bảo và Bối Bối đã bốn tuổi rồi, bọn nhỏ lớn rất nhanh, bọn nhỏ có một người cô như vậy, nói ra cũng không vẻ vang gì đúng không? Nhưng nếu như nó lấy chồng rồi thì lại khác, giống như lật một trang sách, chúng ta không nói, người khác cũng không dám nói bừa!”
Miêu Vệ Cường chần chừ gật đầu, chị ta rất hài lòng với thái độ của chồng, nói: “Đợi cha mẹ về thì anh nói đi, nếu cậu họ Quý kia không chê nó, gả sớm gả muộn đều là gả, còn không bằng gả qua đó sớm một chút. Nhân lúc còn trẻ tranh thủ sinh đứa con, đợi mấy năm sau muốn sinh cũng không sinh được!”
Nghe đến đây, Miêu Lan Lan đã tức đến run người, có điều cô ta vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, xách túi lưới đựng đầy tôm cá dưới đất lên, không tiếng động ra khỏi cửa.
Nhà họ Miêu có rất nhiều họ hàng ở Bình Thành, trước đây Miêu Lan Lan cũng có rất nhiều bạn bè và bạn học, thế mà cô ta đi trên đường lớn hơn nửa tiếng, cũng chưa nghĩ ra tìm ai.
Cuối cùng cô ta quyết định về nhà.
Cách sáu bảy ngày, trải qua sự cân nhắc thận trọng, cô ta viết cho hiệu trưởng Dương một bức thư, thư trả lời của hiệu trưởng Dương đến rất nhanh. Trong thư bày tỏ cực kỳ hoan nghênh cô ta về trường tiểu học nông trường, hơn nữa lời nói trước đó vẫn còn hiệu lực, chỉ cần cô ta quay lại, sẽ để cô ta làm tổ trưởng của lớp cấp 2.
Trong đêm tối Miêu Lan Lan khóc nức nở một trận, ngày hôm sau thì nói với cha mẹ chuyện này.
Không ngoài dự đoán của cô ta, bà Từ và ông Miêu đều bày tỏ phản đối.
Bà Từ nhíu mày nói: “Lan Lan, con nói xem tiểu học của nông trường có tốt như thế nào đi nữa, thì chung quy nó cũng chỉ là tiểu học cấp huyện, trường trung học số một của chúng ta là trường cấp ba cấp tỉnh, sự chênh lệch giữa hai cái là là bao nhiêu không cần mẹ phải nói nhỉ? Chủ nhiệm lớp các con nhìn thấy mẹ thì liền khen con đó, con đừng nản lòng, chịu đựng nhiều nhất hai năm nữa là tốt rồi. Nếu như lúc này con chủ động thuyên chuyển, không phải là nhường vị trí cho người khác sao?”
Ông Miêu gật đầu cũng nói: “Đúng vậy, nghề dạy học của chúng ta vẫn phải nói chuyện bằng thực lực. Lan Lan à, con nghe một câu của cha, cho dù như thế nào, dạy dỗ khóa học sinh này đến lúc tốt nghiệp rồi tính sau!”
Miêu Lan Lan chậm rãi nói: “Cha, mẹ, từ khi con về, trong nhà và trường học còn có hàng xóm với nhau là thái độ gì, chắc hẳn cha mẹ cũng đều nhìn thấy cả. Nói thật, bây giờ con không để ý có phải là giáo viên trường cấp ba trọng điểm không, cũng không nghĩ đến nhanh chóng lấy chồng, con chỉ muốn mỗi ngày sống thư thái một chút, mà không phải bị ghét bỏ ở mọi nơi!”
Trong lòng cô không để ý cách nhìn và cách đối xử của người khác ra ra sao, nhưng tim cũng là thịt, chịu nhiều khinh thường và lạnh nhạt như vậy cũng sẽ đau.
Bà Từ và ông Miêu có chút xấu hổ, sau khi con gái quay về, sau khi trải qua niềm vui ban đầu, quả thực trong lòng có chút ghét bỏ con gái. Nguyên nhân của sự ghét bỏ này rất phiến diện, một mặt là vì sự chê cười trong lúc cố ý hay vô tình của hàng xóm và đồng nghiệp. Mặt khác là vì hai vợ chồng họ cho rằng nếu như nhà ai có gái lỡ thì không gả đi được, sẽ không ngóc đầu lên được.
Bà Từ thở dài, nói: “Lan Lan, bây giờ con đến tiểu học của nông trường thì dễ, nhưng muốn được điều về nữa thì không dễ dàng như vậy!”
Miêu Lan Lan cười, nói: “Mẹ, bây giờ đường đã xây xong, đi xe rất nhanh, nếu như con nhớ mẹ và cha, không đến nửa ngày đã có thể về nhà thăm cha mẹ rồi!”