Miêu Vệ Cường trừng mắt nhìn vợ, cẩn thận nói: “Lan Lan, hay là em đừng về đó nữa. Nếu như em muốn ở phòng phía đông, ngày mai anh dọn cho em!”
Miêu Lan Lan lắc đầu, nói: “Anh, không cần đâu, sau này phải phiền anh chăm sóc cha mẹ nhiều rồi!”
Cách hai tuần, Quý Đông công tác ở bên ngoài quay về, vừa tan làm đã cầm theo quà mang về đến trường trung học số một Bình Thành. Ai biết đợi nửa ngày cũng không đợi được Miêu Lan Lan ra ngoài, vào trong trường hỏi thăm một chút mới biết được cô ta đã được điều đi rồi.
Mùa xuân của Bình Thành cực kỳ ngắn, chớp mắt mùa hè nóng nực đã đến. Vốn Vương Văn Quảng rất lo lắng cho vấn đề ăn uống của vợ, anh nhờ người mua chanh khắp nơi, nhưng bởi vì không đúng mùa nên mãi không mua được. Thế nhưng khiến người ta rất bất ngờ là, sau khi vào tháng sáu, triệu chứng nôn nghén của Triệu Trân Trân đột nhiên hết. Chuyện đầu tiên khi thức dậy và buổi sáng không phải là đến nhà vệ sinh nôn khan nữa. Không chỉ như thế, khẩu vị ăn uống cũng tốt lên, trên cơ bản ăn gì cũng được.
Do đó, bây giờ sáng sớm mỗi ngày Vương Văn Quảng sẽ đi tàu điện đến chợ ngoại ô phía Tây, chỉ cần có thể mua được, mỗi ngày không thể thiếu gà, thịt, cá.
Ăn uống trong nhà ngày một tốt hơn, không chỉ Triệu Trân Trân béo lên, gương mặt bốn đứa nhỏ cũng mập rõ lên.
Chạng vạng sau khi tan học, vấn đề bọn nhỏ thảo luận nhiều nhất đều là em gái chưa sinh.
Kiến Minh nói trước: “Mẹ, con đặt cho em gái một cái tên rất hay, tên là Vương Đường Đường, có hay không ạ?”
Kiến Xương bĩu môi bày tỏ phản đối, nói: “Đường Đường không hay chút nào! Hơn nữa mọi người đều thích ăn kẹo thì càng không thể gọi như vậy được. Em tư, nếu như mẹ đặt cho em cái tên Tiểu Mễ, em thấy hay không?”
Kiến Minh sửng sốt, cảm thấy Tiểu Mễ cũng không tệ.
Cậu nhóc nhíu mày, giải thích: “Anh ba! Đường cực kỳ ngọt, chắc chắn em gái cũng cực kỳ ngọt, cho nên em cảm thấy Đường Đường rất hay!”
Kiến Quốc nhanh chóng làm đề, không ngẩng đầu nói ra suy nghĩ của mình: “Em ba, em tư, anh thấy cái tên Đường Đường này không tệ. Tên thật thì không nói nhưng làm tên gọi ở nhà cũng hay!”
Kiến Dân đã làm xong bài tập, đang nghỉ giải lao, trong tay cậu bé bưng một đĩa táo đã được rửa sạch. Cậu bé chọn một quả to đưa cho mẹ, sau khi chia cho em trai mỗi người một quả. Mình còn chưa kịp ăn, đã tham gia câu chuyện vừa nãy: “Em tư, cái tên Đường Đường này rất hay, gọi lên rất thuận miệng, hơn nữa ngụ ý cũng tốt!”
Vương Kiến Minh ra sức gật đầu, cảm thấy khiếu thẩm mỹ của anh cả và mình rất giống nhau. Lại liếc nhìn anh ba, có hơi đắc ý nói: “Mẹ ơi! Hôm nay chủ nhiệm lớp tìm con, hỏi con học kỳ sau nhảy một lớp hay là hai lớp? Nếu như nhảy hai lớp thì nhất định phải tham gia thi tốt nghiệp lớp năm của họ!”
Kiến Xương vốn đang nghiêm túc làm bài tập, nghe thấy lời này trong lòng giật mình, không nhịn được rụt vai lại, vùi đầu vào bàn học.
Vốn thằng nhóc không có ý kiến gì với việc em tư nhảy lớp, nhưng tình huống bây giờ là, hiện tại thằng nhóc đang lớp năm, sắp phải tham gia thi tốt nghiệp rồi. Hơn nữa có một điểm thằng nhóc không thể không thừa nhận, cho dù nửa năm gần đây thành thích của thằng nhóc luôn không tệ, nhưng chắc chắn không thi qua nổi em tư.
Cùng một cấp với em trai, mà thành tích học tập lại kém xa em trai.
Kiến Xương vừa nghĩ đến đây đã có chút phiền não.
Triệu Trân Trân lo lắng nhìn Kiến Xương, nói: “Tứ Bảo, chuyện này mẹ phải bàn bạc với cha con đã, còn phải nói chuyện với giáo viên của các con. Đợi mấy ngày nữa sẽ trả lời con được không?”
Kiến Minh không gấp, cậu nhóc vui vẻ gật đầu, đắc ý liếc nhìn anh ba.
“Tứ Bảo, nhân lúc bây giờ trời còn chưa tối, con đi giặt quần áo mình thay ra đi!”
Vương Kiến Minh thả rubic xuống, trả lời một tiếng rồi ra ngoài.
Triệu Trân Trân ngoảnh đầu nói: “Tam Bảo, con làm xong bài tập chưa?”
Vương Kiến Xương ngồi thẳng người lắc đầu.
Triệu Trân Trân đến bên cạnh thằng nhóc, nhỏ giọng nói: “Tam Bảo, con qua đây với mẹ!”
Kiến Xương ủ rũ theo mẹ đến phòng sách.