Triệu Trân Trân cười nói: “Tam Bảo, có một chuyện vốn muốn nói cho con muộn một chút, nhưng mẹ quyết định sẽ nói cho con luôn bây giờ!”
Vương Kiến Xương không có hứng thú hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Con từng nghe nói đến lớp mỹ thuật của trường trung học số một chưa? Cha con đã đăng ký cho con rồi.”
Mắt Vương Kiến Xương sáng lên, thằng nhóc từng nghe La Tây Thành nhắc đến, nói tình huống như thằng nhóc, tốt nhất là học lớp mĩ thuật trường trung học số một. Lúc đó thằng nhóc rất phấn khởi nói cho cha mẹ, nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng, còn cho rằng chuyện này không thành!
“Me, mẹ nói thật sao, tốt quá rồi!”
Vương Kiến Xương vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Thằng nhóc kích động muốn tiên lên ôm lấy mẹ, lại nghĩ đến em gái nhỏ trong bụng mẹ nên dang tay chạy ra khỏi phòng. Thằng nhóc không tìm thấy em tư ở trong phòng khách, bèn nói cho anh hai và anh cả.
Kiến Quốc nhét một bộ đề thi mới làm xong vào trong cặp, có chút hâm mộ nói: “Em ba, chúc mừng em được giải thoát rồi, anh hai em còn phải chịu giày vò rất nhiều năm, số anh khổ quá đi!”
Kiến Dân vốn chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm giúp cha, cũng cười nói: “Em ba, chúc mừng em!”
Tâm trạng Kiến Xương rất tốt theo anh cả vào phòng bếp, cười híp mắt nói với Vương Văn Quảng đang bận rộn trước bếp lò: “Cảm ơn cha!”
Trên hai bếp lò, một nồi đất nấu thịt bò hầm, hương vị đã tỏa ra khắp phòng bếp, nồi sắt còn lại đang xào cải trắng. Anh đảo nhanh, quay đầu nhìn Kiến Xương, đoán được là chuyện của trường học, cũng mỉm cười nói: “Tam Bảo, cho dù là học văn hóa lớp mĩ thuật cũng phải học hành đàng hoàng, con làm xong bài tập hôm nay chưa?”
Vương Kiến Xương lập tức trả lời chưa làm xong, nhanh chóng chạy về phòng khách với tốc độ hiếm có.
Sau khi Kiến Minh giặt quần áo phơi trên ban công xong, mới đi từ tầng hai xuống, cậu nhóc nhìn thấy Kiến Xương đang vùi đầu làm bài tập, lại mắc bệnh ta đây, cười thuận miệng nói: “Anh ba, bài tập của anh vẫn chưa làm xong à, có phải là có bài nào không biết không? Cha mẹ không tiện, anh cả và anh hai cũng không rảnh, có cần em giảng giải cho anh một chút không?”
Vương Kiến Xương đang muốn lắc đầu, Kiến Quốc chuẩn bị bài học ở bên cạnh cười hì hì hai tiếng, gập sách lại nói: “Em tư, ai nói anh không rảnh, anh rất rảnh!”
Kiến Xương không muốn nhờ ai, thằng nhóc vội vàng nói: “Em không có bài không làm được!”
Kiến Quốc không hề gì tiếp tục đọc sách, Kiến Minh có chút tiếc nuối, cũng có chút nhàm chán. Cậu nhóc bị mùi hương của thịt bò hầm hấp dẫn chạy đến phòng bếp. Nhân lúc cha đang cúi đầu thái rau, anh trai cũng đang nhóm lửa, lấy đũa nhanh chóng gắp một miếng thịt bò nhỏ, chẳng quan tâm nóng bỏng miệng bắt đầu ăn.
Bữa tối Vương Văn Quảng nấu rất phong phú, ngoài thịt bò hầm ra, còn nấu cải trắng xào giấm, cà rốt xào thịt, rau trộn ngó sen và thịt gà viên xào cay.
Bây giờ khẩu vị Triệu Trân Trân rất tốt, đặc biệt là cực kỳ thích ăn cay, cô cầm đũa gắp một miếng thịt gà viên xào cay trước. Vương Văn Quảng gắp cho cô một đũa cải trắng, cười nói: “Trân Trân, em phải hạn chế ăn cay một chút đi, em nếm thử độ lửa của cải trắng này như thế nào?”
Cô thử một miếng gật đầu, nói: “Rất ngon, ngon hơn em nấu nhiều!” Lời này có hơi quá, nhưng kỹ năng nấu nướng gần đây của Vương Văn Quảng quả thực là tiến bộ vượt bậc.
Trong lòng Kiến Xương rất vui, ăn gì cũng rất ngon. Thằng nhóc ăn xong một miếng thịt bò hầm, cười nói: “Cha! Món thịt bò này thật ngon, con chưa từng ăn món thịt bò hầm nào ngon như này!”
Vương Văn Quảng thỏa mãn cười.
Đến mùa hè nóng nực, việc sản xuất sữa chua gặp phải một vấn đề không lớn cũng không nhỏ, quy mô công xưởng ở trường của bọn họ không lớn lắm, nhưng khác với một vài xưởng nhỏ. Quy trình kỹ thuật sản xuất rất nghiêm ngặt, sau khi sữa chua làm đến bước cuối cùng lên men kết thúc, nhất định phải dùng gió lạnh tới khoảng mười độ. Nếu muốn hương vị ngon thì nhất định phải thêm một bước ướp lạnh.