Công xưởng mua một máy làm mát với giá cao, nhưng giá thành tủ đông loại lớn quả thực quá đắt, cuối cùng bước này bị lược bỏ mặc dù nhất định sẽ ảnh hưởng đến hương vị của sữa chua. Bây giờ trời nóng, khuyết điểm này ngày càng rõ ràng, rất nhiều người phản ánh hương vị của sữa chua khác với trước đây.
Để giải quyết vấn đề này, hiệu phó Lương đã đặc biệt đến tham quan xưởng sữa chua ở Bắc Kinh. Người ta có kho lạnh cỡ lớn, là sản phẩm nghiên cứu chế tạo mới nhất của một sở nghiên cứu của Bắc Kinh. Bởi vì có một vài nơi cần phải cải tiến, còn chưa đưa vào nhà xưởng sản xuất hàng loạt, nói cách khác, có tiền cũng không mua được.
Xưởng sữa chua mở được ba bốn tháng, doanh thu mỗi ngày đều tăng trưởng ổn định, công xưởng có tiền, nhưng Vương Văn Quảng cũng không dám tiêu bừa, luôn luôn muốn dứt khoát xin một dự án mở kho lạnh. Chuyện này vượt qua lĩnh vực chuyên ngành của anh, nên giao toàn bộ cho hiệu phó Lương làm.
Mấy năm nay hiệu phó Lương vẫn luôn làm dự án cùng với Vương Văn Quảng, nhưng bất kể là cải tạo chất lượng đất, hay nghiên cứu chế tạo phân bón hóa học loại mới. Thực ra cũng không dính dáng quá nhiều đến chuyên ngành của ông ta lắm, luôn xuất phát với vai trò giúp đỡ. Mở kho lạnh là dự án ông ta sẽ hợp tác với khoa vật lý, đã có cơ sở nhất định rồi, cho nên rất là căng thẳng. Chỉ có hai tháng, mùa hè chưa kết thúc hoàn toàn, đã có tiến triển cực kỳ lớn.
Buổi sáng hôm nay, ông ta cầm một bản thiết kế hào hứng nói: “Văn Quảng, cậu mau xem đi! Bước tiếp theo chính là tạo ra nó rồi!”
Vương Văn Quảng không ngờ, thiết kế mất hai tháng, tạo ra cũng mất hai tháng. Lúc mấy cái mái sắt vừa cao vừa to được lôi đến công xưởng, mùa hè đã kết thúc từ lâu. Nhưng theo quy trình, bất luận là mùa gì, bước cuối cùng đều phải ướp lạnh. Sau khi thử mọi người đều phát hiện, sữa chua sau khi được ướp lạnh bất luận là hương hay vị đều tốt hơn trước kia rất nhiều.
Triệu Trân Trân đã mang thai được sáu tháng rồi, đã có thể nhìn rõ bụng. Nhưng có lẽ bởi vì ăn ngon ngủ ngon, trạng thái của cô cực kỳ tốt, đi lại rất dễ dàng, mạch suy nghĩ viết bản thảo cũng rất thuận. Mặc dù công việc của ban thư ký rất bận cũng rất rườm rà, nhưng vì có một trợ lý đắc lực như thư ký Lâm, ngay cả thư Ký Ninh cũng biểu hiện tốt hơn trước rất nhiều. Do đó, cô làm việc cực kỳ thuận buồm xuôi giá, không mệt chút nào.
Chín giờ sáng, Triệu Trân Trân vừa chủ trì một cuộc họp nhỏ của ban thư ký xong, cô cầm vở ghi chép của mình đi đến văn phòng nhỏ của mình, rót cho mình một cốc nước ấm. Gần đây cô luôn khát nước, không biết có phải là do uống rất nhiều nước hay không, da cô vừa trắng vừa sáng. Chị Giang nói, trong bụng cô hơn nửa là một bé gái xinh đẹp.
Vừa mở bản thảo viết được nửa hôm qua ra, có một nhân viên của ban tổng hợp đi vào nói: “Tổng thư ký Triệu, có một người tên là Triệu Hậu Lễ tìm chị, nói là cháu trai chị, bây giờ đang đợi ở phòng chờ. Đúng lúc tôi đi qua nên qua đây nói với chị một tiếng!”
Triệu Trân Trân nói: “Cảm ơn!”
Cô nhân viên kia cười rồi đi.
Cháu trai Triệu Hậu Lễ của cô đã từng đến hồi năm ngoái, nhưng lần đó cô đi công tác đúng lúc không ở đây. Sau này trong nhà gửi cho cô mấy bức thư, mới đầu là gửi đến trường đại học, có lẽ là vì không nhận được thư trả lời, sau này lại gửi đến tòa thị chính.
Những bức thư này thậm chí cô còn không buồn đọc đã vứt đi luôn.
Triệu Trân Trân nhếch miệng, lấy từ trong ngăn kéo lấy ra hai gói bánh quy sô cô la. Bánh quy này là Vương Văn Quảng mua từ Thượng Hải về, ở giữa kẹp một lớp bột cacao màu hơi đỏ đỏ, ăn vào có hơi đắng lại có chút ngọt.
Ăn bánh quy xong, uống nửa cốc nước, cô lấy từ trong ngăn kéo ra bản thảo hôm qua mới viết được một nửa ngồi viết tiếp. Thực ra bây giờ công việc cô phải làm không nhiều, rất nhiều bản thảo cô đều giao cho cấp dưới, nhưng bản thảo này lại khác. Đây là bản thảo thị trưởng Trần đặc biệt dặn cô nhất định phải tự mình viết.