Chạng vạng hôm nay, Chu Hồng Anh hấp một nồi bánh bao trắng lớn, tráng một đĩa trứng gà, một đĩa cải trắng trộn miến. Vừa sắp cơm lên bàn thì hai vợ chồng anh ta dẫn theo hai đứa con gái vào nhà.
“Mẹ, mẹ nấu gì mà thơm thế?” Vương Ngọc Hoa cười nói.
Chu Hồng Anh tức giận nói: “Trứng rán, không có phần của cô và thằng ba đâu!”
Triệu Truyền Hà lập tức không vui nói: “Mẹ, mẹ đối xử với con trai ruột như vậy, không sợ người khác nói sau lưng mẹ sao?”
Chu Hồng Anh ném đũa trong tay nói: “Thằng ba, con giữ chút mặt mũi đi, đã hơn ba mươi tuổi rồi, cả ngày ăn của mẹ, uống của mẹ. Trong cái thôn to như này có thể tìm được người thứ hai như con sao?”
Triệu Truyền Hà lấy đũa gắp một miếng trứng rán to nói: “Mẹ! Con có thể giống họ sao? Từ nhỏ sức khỏe con đã không tốt, luôn không làm được công việc ruộng đồng. Hơn nữa dù sao con cũng có trình độ văn hóa cấp hai, đến nhà xưởng nào đi làm cũng đủ tư cách. Không phải Hậu Lễ nói rồi sao, xưởng bông nhà nước chúng ta lại xây thêm một xưởng may mặc mới, nhà xưởng mới thiết bị mới, không nhỏ hơn xưởng bông nhà nước chút nào đâu!”
Vương Ngọc Hoa cũng nhân cơ hội nói: “Mẹ! Truyền Hà không làm việc được, bây giờ con cũng đang buồn phiền. Bé hai cũng sắp phải đi học rồi, chi tiêu trong nhà càng ngày càng nhiều, con đang chẳng biết phải làm sao đây.”
Chu Hồng Anh trừng mắt nhìn cô ta nói: “Cũng không thể chỉ trách thằng ba, cô cũng quá lười! Mỗi ngày cho gà, cho lợn ăn có thể mệt lắm sao? Tiền dễ kiếm như vậy cũng không kiếm được, đúng là ngốc chết đi được!”
Triệu Truyền Hà liếc mắt nhìn vợ ra hiệu cô ta ít nói đi.
“Mẹ, mẹ ăn hết canh rồi, để con múc cho mẹ một bát?” Triệu Truyền Hà cầm lấy bát sứ thô trước mặt Chu Hồng Anh, nhanh chóng chạy vào trong bếp, múc một bát cháo kê đầy ắp.
Lúc này trong lòng Chu Hồng Anh mới cảm thấy dễ chịu một chút, bà ta vừa ăn cháo vừa nói: “Truyền Hà, mẹ biết ý của con, con muốn đến xưởng may mặc làm! Nhưng con không phải là không biết tính chị con, nó rất cố chấp! Hơn nữa, vì chuyện này không phải đã mất công đến một chuyến rồi sao?”
Cuối năm năm ngoái Triệu Hậu Tân nghỉ tết về nhà, đã nói chuyện xưởng may mặc với nhà, hai vợ chồng Triệu Truyền Hà lập tức động lòng, giục Chu Hồng Anh và ông Triệu đến thăm chị. Mà không ai ngờ, mùng bốn tết bọn họ đến Bình Thành nhưng ngay cả mặt Triệu Trân Trân cũng không gặp được, hỏi thăm hàng xóm thì mọi người cũng không biết là đi đâu.
Sau khi đi một chuyến không công quay về, Chu Hồng Anh không muốn đi nữa, bà ta có hơi say xe, đi về hai lượt mệt hết người.
Triệu Truyền Hà gắp cho bà ta một miếng trứng rán nói: “Mẹ! Đó không phải là lúc ăn tết sao, có lẽ là chị và anh rể đến nhà ai đó. Nhưng bây giờ thì khác, không lễ không tết, chắc chắn chị có nhà, thực sự không được thì chúng ta có thể đến tòa thị chính tìm chị!”
Chu Hồng Anh có hơi động lòng, bởi vì bây giờ con gái làm chức lớn, bí thư thôn nhìn thấy bà ta đều rất nhiệt tình, càng không cần phải nói đến người trong thôn, ai cũng nịnh bợ bà ta. Nhưng bà ta biết, cũng có mấy người phụ nữ không hợp với bà ta vẫn thầm cười nhạo bà ta, con gái có giỏi giang thì có ích gì, mấy năm nay còn không thèm về nhà.
Thực ra muốn làm dịu quan hệ với con gái cũng rất dễ, đừng thấy cô làm chức to, nhưng đằng nào thì vẫn là con gái bà ta. Hơn nữa đứa con gái này từ nhỏ không được cưng chiều, giờ chỉ cần tươi cười với nó, nói chút lời hay với nó, chắc chắn sẽ dỗ được. Nếu như vẫn không được, không phải là đúng lúc nó sắp sinh rồi, lần này dứt khoát ở lại một khoảng thời gian, đợi cháu ngoại sinh ra chăm sóc nó ở cữ.
Bất kể như thế nào bọn họ là mẹ con, lẽ nào còn có thể giận nhau mãi sao sao?
Ông Triệu liếc mắt nhìn vợ nói: “Hồng Anh, thằng ba nói có lý, tôi thấy chúng ta lại đi một chuyến nữa đi. Trời càng ngày càng lạnh, cũng đừng kéo dài thêm nữa, hay là ngày mai chúng ta chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày kia lên đường!”