Triệu Truyền Hà lập tức nói: “Đúng vậy, qua tiết sương giáng sẽ bắt đầu lạnh, vậy ngày mai chúng ta đi?”
Chu Hồng Anh không tình nguyện gật đầu.
Lúc nhóm người bọn họ đến Bình Thành đã là buổi trưa, Triệu Truyền Hà đề nghị đến nhà hàng gần đó ăn cơm lại bị Chu Hồng Anh trừng mắt nhìn. Vương Ngọc Hoa nhanh chóng nhỏ giọng khuyên chồng: “Lát nữa chúng ta đến nhà chị, ăn không ngon hơn nhà hàng sao?” Vốn có tàu điện có thể từ trạm xe đến thẳng khu tập thể trường đại học, nhưng bọn họ không đi mà đi bộ gần một tiếng.
Hơn nữa cực kỳ không khéo là nhà Triệu Trân Trân lại khóa cửa.
Triệu Truyền Hà sốt ruột đổ mồ hôi lạnh khắp người, anh ta vội vã gõ cửa một gia đình đối diện. Không lâu sau, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi ra mở cửa, nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, hỏi: “Mấy người tìm ai?”
Triệu Truyền Hà cười nói: “Xin chào, tôi là em trai của Triệu Trân Trân, từ công xã Anh Đào đến, bây giờ chị ấy không có nhà, chị biết chị ý đi đâu không?”
Về chuyện nhà mẹ đẻ của Triệu Trân Trân, Ngô Thanh Phương cũng biết một chút, cô ấy lập tức lắc đầu nói: “Không biết!” Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Hồng Anh có chút tức giận nói: “Người thành phố đúng là không có chút tình người nào! Hàng xóm với nhau sao như kẻ thù vậy? Cũng không để chúng ta vào ngồi uống cốc nước cho đỡ khát!”
Lúc này bé hai nhỏ giọng nói: “Bà nội, cháu đói rồi!”
Chu Hồng Anh rút ra một tệ và một phiếu lương thực nói: “Truyền Hà, con đi mua chút gì ăn đi, chúng ta ở cửa đợi!”
Cả nhà ăn hết bánh nướng mua về, miệng khô khốc đến sắp bốc lửa rồi mà Triệu Trân Trân vẫn chưa về.
Có lúc chuyện lại trùng hợp như vậy, lúc vận may không tốt uống nước cũng có thể mắc răng.
Lần này Vương Văn Quảng tận mắt nhìn thấy sự vất vả trong thời kỳ mang thai của vợ, ba tháng đầu ôn nghén không ăn được gì. Sau này có thể ăn được, nhưng đứa trẻ càng ngày càng lớn, giấc ngủ của cô lại bị ảnh hưởng, bụng lớn nên nằm kiểu gì cũng không thoải mái.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy vợ trở mình không ngủ được, anh không nhịn được nghĩ, lúc mang thai hai đứa đầu là thai đôi nên bụng còn to hơn lúc này nhiều, thật sự không biết lúc đó vợ mình làm sao trải qua hai lần được!
Bây giờ anh chăm sóc Triệu Trân Trân có thể dùng câu chu đáo từng li từng tí để hình dung.
Vài ngày trước Triệu Trân Trân cảm thán, nói đợi khi con được sinh ra, cô lại bận rộn rồi, đến lúc đó muốn đi đâu cũng không dễ dàng như vậy nữa. Vương Văn Quảng nghe thấy lời này, lại thêm bây giờ Triệu Trân Trân đi lại vẫn còn khá thoải mái, bèn dứt khoát nhân lúc cuối tuần, lái xe jeep xưởng sữa chua mới mua đưa cả nhà đến khu danh thắng gần đó chơi.
Cả ngày thứ bảy ở trong nhà một học sinh, định quay lại vào chiều chủ nhật.
Cho nên, mấy người Chu Hồng Anh đợi mãi đến trời tối cũng không đợi được cả nhà con gái con rể.
“Trân Trân, em mau vào đi, gió bên ngoài rất to!”
Triệu Trân Trân cười đi vào nói: “Thật không ngờ câu cá lại thú vị như vậy!”
Bốn đứa nhỏ ở trên thuyền nô đùa nửa buổi chiều vẫn chưa chơi đủ, Kiến Quốc hào hứng nói: “Cha ơi, ngày mai con và anh đi chèo thuyền có được không?”
Kiến Xương cũng hưng phấn nói: “Cha, ngày mai con đi bắt cá có được không?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Được! Tối nay ăn cơm xong ngủ sớm, ngày mai chúng ta chơi thêm một buổi sáng, buổi trưa sẽ quay về!”
Đã cuối tháng mười, sau khi đêm đến thời tiết rất lạnh, nhưng Chu Hồng Anh không nỡ ở nhà khách, thế nên cùng mấy người Triệu Truyền Hà dựa chân tường ngồi xổm một đêm.
May mà đợi đến hai giờ chiều, cuối cùng cả nhà con gái con rể cũng về rồi.
Bởi vì xe jeep không vào được trong ngõ, nên Vương Văn Quảng cẩn thận nắm tay Triệu Trân Trân đi vào trong, sau đó nhìn thấy mấy người ở cửa nhà mình.
Triệu Truyền Hà lập tức đứng lên nói: “Chị, anh rể, mọi người về rồi?”
Vương Văn Quảng nhìn kỹ mới nhận ra anh ta: “Ừ, sao mọi người lại đến?”
Triệu Truyền Hà cười, ngoảnh đầu nhìn mẹ.