Chu Hồng Anh cười nói: “Trân Trân, bụng con đã to như vậy rồi, sao vẫn còn đi khắp nơi? Như vậy là không được, con phải chú ý, nhỡ đâu...” Bà ta còn chưa nói xong, Vương Văn Quảng đã nhíu mày nói: “Trân Trân rất khỏe, hơn nữa bọn con cũng không phải đi khắp nơi!”
Triệu Trân Trân cười với chồng, ý bảo anh không cần để ý.
Cô chế nhạo nói với cha mẹ: “Vào nhà trước đi, nằm ở trong ngõ còn ra thể thống gì!”
Vừa vào nhà Chu Hồng Anh và ông Triệu đã đánh giá xung quanh, không ngờ nhà con gái ở tốt như vậy, cao cấp như vậy! Ngay lập Chu Hồng Anh quyết định, lần này không đi nữa, ở lại chăm sóc con gái. Còn về gà con và heo con trong nhà, làm sao quan trọng bằng con gái yêu của bà ta được!
Triệu Trân Trân không mời ngồi, không rót nước, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cha, mẹ, mọi người đến có chuyện gì sao?”
Chu Hồng Anh cười nói: “Không có chuyện gì, không phải là nghe nói con sắp sinh rồi sao, mẹ và cha con còn có em trai con đều nhớ con, cho nên đến thăm con!” Sau đó có chút kích động chỉ đống đồ trên đất, nói tiếp: “Trân Trân con xem, đây đều là những thứ con thích ăn, một hũ là củ cải dưa, một hũ là trứng vịt muối, cái nào cũng bóng dầu! Còn có gạo kê chúng ta trồng ở đất riêng, nấu rất ngon! Mẹ còn làm mấy cái yếm cho đứa nhỏ, đều là màu đỏ thẫm, trông rất tươi sáng!”
Bà ta cứ nói đến tự mình cảm động không thôi, ngay lập tức cảm thấy mình là người mẹ và bà ngoại tốt nhất trên đời.
Triệu Trân Trân lắc đầu, lười xem biểu diễn của người nhà mẹ đẻ, bèn lạnh lùng nói: “Con không nhận đồ đâu, mọi người đã đến thăm con, bây giờ đã thấy người rồi, có thể đi được chưa?”
Ông Triệu vừa đói vừa buồn ngủ, tối qua còn bị đông lạnh, cả người đều khó chịu. Ông ta nghe thấy lời của con gái thì vỗ bàn tức giận nói: “Trân Trân, đừng cho rằng con làm chức cao thì giỏi lắm, chúng ta là cha mẹ con, cho dù con nhảy lên trời cũng không thay đổi được. Đừng nói những thứ vô nghĩa này nữa, mau đi nấu cơm đi, chúng ta còn chưa được ăn cơm đâu!”
Vương Văn Quảng sợ vợ tức giận không tốt cho em bé trong bụng, vội vàng đi tới nhỏ giọng nói: “Trân Trân, em vào phòng nghỉ ngơi đi, để anh xử lý, xem rốt cuộc họ có chuyện gì!”
Triệu Trân Trân quả thực mệt rồi, bèn gật đầu.
Vương Văn Quảng ngồi trên ghế uống nửa chén trà, không nhanh không chậm nói: “Trước đây Trân Trân đã nói với con rồi, nói mọi người vì con từng là phạm nhân lao động cải tạo sợ bị liên lụy, cho nên không cho cô ấy về nhà. Sao bây giờ lại lật lọng tìm đến nhà? Là vì biết bây giờ bọn con sống tốt? Hay là vì biết được cô ấy làm chức lớn rồi?”
Chu Hồng Anh chột dạ không dám nói chuyện.
Ông Triệu không vui nói: “Đó đều là chuyện bất đắc dĩ, chính sách như vậy không có cách nào! Bây giờ khác rồi, bây giờ đã được sửa lại án xử sai rồi, vậy thì chắc chắn không thể giống như trước. Con rể, con là người thành phố nên không hiểu, quê chúng ta, con gái không về thăm nhà ngoại là sẽ bị người ta chê cười đấy!”
Vương Văn Quảng cười nói: “Phép tắc quê mọi người thật nhiều, hơn nữa phép tắc này thật linh hoạt, nói đến nói đi đều là mọi người có lý, chỗ tốt đều chiếm cả. Phép tắc này đúng thật rất tốt!”
Triệu Truyền Hà cảm thấy cha mẹ không biết nói chuyện, đặc biệt là mẹ vừa nói đã ngang ngạnh, thoáng cái đã đắc tội với chị! Hắn ta vội cười nói: “Anh rể đừng giận, cha mẹ không biết nói chuyện, họ thực sự rất nhớ chị, nếu không cũng sẽ không đi đường xa như vậy đến đây. Cả nhà đến đây từ trưa qua, tối qua còn ở bên ngoài chịu lạnh một đêm đó!”
Vương Văn Quảng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng: “Đến vội như vậy, còn đợi lâu như vậy, nhất định có chuyện gì muốn nhờ Trân Trân làm nhỉ?”
Triệu Truyền Hà đang lo không có cơ hội nói, lập tức nói: “Đúng vậy anh rể, không phải là em ở nhà nhàn rỗi không có công việc sao, muốn nhờ chị giúp tìm một công việc. Em nghe Hậu Tân nói là xưởng may mặc mới xây đang tuyển người!”