Sườn heo hôm nay là do Tào Lệ Quyên mang đến, cho nên bà ta cảm thấy mình có quyền nói, thấy Tần Chiêu Đệ chỉ cho có một thìa đường trắng để chiên cho thịt lên màu, một người gốc Thượng Hải thích ăn ngọt như bà ta không kìm nén được, nhịn không được nói vài câu. Thái độ nhận lỗi của Tần Chiêu Đệ rất tốt, nhưng mà vẫn không chịu sửa sai, vẫn chỉ bỏ một thìa đường mà không bỏ thêm vào, Tào Lệ Quyên không nhịn được có ý kiến với chị ấy. Tần Chiêu Đệ nhận lỗi, nhưng vẫn kiên quyết không sửa đổi, dù cho bà ta nói thế nào, cứ nhất quyết không bỏ thêm một thìa đường vào.
Thế nên Tào Lệ Quyên có chút bực bội khó chịu, quay người đi vào phòng ngủ gọi con trai, ai biết được con trai bà ta căn bản chả có được việc gì cả.
Nếu như nói cho có một ít đường như thế thì bà ta vẫn còn nhịn được, nhưng thấy Tần Chiêu Đệ đổ một tô khoai từ đã cắt sẵn vào trong nồi, Tào Lệ Quyên có chút không nhẫn nhịn được nữa. Bà ta nhanh chóng bế cháu gái nội vào nhà bếp, thẳng thắn nói: “Tiểu Tần à, tôi không phải đã nói với cô rồi sao, làm thịt sườn nướng không thể bỏ đồ lung tung vào được, món thịt sườn nướng chính cống đều không bỏ thêm gì cả. Trân Trân trong thời kỳ cho con bú không thể cho hồi vào, đã thế cô bỏ khoai từ vào món ăn này thì không đâu vào đâu rồi!”
Tần Chiêu Đệ đã làm bảo mẫu nhiều năm như thế, có kiểu quý bà gian xảo khó khăn nào chưa từng thấy qua? Như Tào Lệ Quyên vậy căn bản không là gì cả, chị ấy cười tít cả mắt bảo: “Viện trưởng Tào, vốn dĩ tôi cũng không nấu vậy đâu, nhưng có lần thấy hiệu trưởng Vương làm thế, tổng thư ký Triệu rất thích ăn, cho nên tôi mới làm như vậy!”
Với lý do này thì Tào Lệ Quyên không còn cách nào phản bác lại nữa, nhưng biểu cảm trên khuôn rõ ràng không vui vẻ chút nào.
Gần đây công việc của Triệu Trân Trân rất bận rộn, ban thư ký của bọn họ chịu sự điều phái của ban tổng hợp. Bởi vì ban tuyên truyền đột nhiên có hai đồng chí bị điều đi, một đồng chí nữ đang nghỉ thai sản, nên một số công việc được giao thêm nên ban thư ký của bọn họ ngày nào cũng phải tăng ca.
Cô biết cấp dưới có ý kiến, nhưng nếu không tăng ca, công việc sẽ dồn lại ngày càng nhiều. Có một số việc có thể trì hoãn, nhưng có một số việc khác thực sự không thể trì hoãn nữa, lỡ nếu xảy ra sai sót thì cuối cùng trách nhiệm sẽ đổ lên đầu bọn họ.
“Trân Trân, em có phải là mệt rồi đúng không, mau ngồi xuống uống ly nước trước đi!”
Bây giờ thính lực của Vương Văn Quảng tốt hơn rất nhiều, người đang ngồi trong phòng sách vẫn có thể dựa vào tiếng bước chân đoán ra được là vợ về đến nhà, anh đi nhanh ra phòng khách, rót từ trong phích ra một ly nước nóng.
Triệu Trân Trân có chút mệt mỏi, cười bảo: “Hôm nay em có hỏi trợ lý Trương rồi, vấn đề của ban tuyên truyền sẽ nhanh chóng được giải quyết, sau này sẽ không bận đến thế nữa!”
Tào Lệ Quyên vẫn cứ ôm lấy cháu gái không buông tay, vì để cho bảo mẫu thấy được địa vị của bà ta trong gia đình, cười bảo: “Trân Trân à, trưa nay có phải con không về nhà cho Đường Đường bú sữa đúng không? Con cứ như thế thì không được đâu đấy, sữa sẽ ngày một ít! Ây da, sắc mặt của con sao hôm nay không được tốt vậy? Bệnh rồi à?”
Đúng là lúc này sắc mặt cô trông không được tốt chút nào.
Đứa con gái ngoan vẫn có lúc nhõng nhẽo, đêm hôm qua Đường Đường khóc hai lần, Triệu Trân Trân ngủ không ngon, sáng sớm dậy chưa kịp ăn sáng. Lúc ra cửa Kiến Dân nhét cho cô một quả trứng gà luộc, buổi trưa vì gấp rút làm tài liệu nên không kịp tới nhà ăn ăn cơm. Cũng không phải chỉ mình cô, cả một ban thư ký đều hy sinh khoảng thời gian ăn cơm trưa mới làm cho xong những bản thảo mà ban tuyên truyền đang cần gấp.
Tan ca xong những người khác về nhà hết, bởi vì cô cần chỉnh sửa bài diễn văn của thị trưởng Trần, đành phải tiếp tục tăng ca. Ai biết rằng, mang bản thảo thứ hai sang cho trợ lý Trương xem, anh ta không những không hài lòng, còn lần đầu tiên phê bình cô. Không phải vì bài diễn văn, mà là vì hôm nay ban thư ký của bọn họ tập thể tăng ca vào buổi trưa.