Ngay từ tháng mười hai năm ngoái, cấp trên đã cân nhắc kỹ lưỡng và so sánh, quyết định bổ nhiệm thư ký Ninh làm phó tổng thư ký. Thư ký Ninh này trước giờ cứ nghĩ bản thân là người có tài nhưng không gặp thời, có bản lĩnh nhưng lại không được trọng dụng. Khi được đề bạt thì khác hoàn toàn so với trước đây, sự tích cực trong công việc từ trước tới nay chưa từng thấy.
Nhưng mà cá nhân thư ký Ninh là người thông minh sáng suốt, sau khi anh ta lên làm lãnh đạo, đặc biệt là sau khi Triệu Trân Trân nghỉ thai sản, tất cả công việc trong ban đều do anh ta quyết định. Phương pháp làm việc của anh ta là bản thân mình có thể làm được bao nhiêu thì làm, phần còn dư lại thì chuyển qua cho người khác. Vậy nên anh ta bận rộn vô cùng, thầy Lâm và mọi người lại nhàn rỗi, chỉ có chị Giang nhìn không quen kiểu người ôm đồm nhiều việc như anh ta, thẳng thắn nêu ý kiến của mình trước mặt anh ta.
Sau đó đã đỡ hơn trước nhiều.
Khi Triệu Trân Trân đi làm trở lại, kiểm tra qua một loạt tất cả mọi mặt của các tài liệu, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ riêng lẻ, công việc của ban thư ký về cơ bản đều bình thường như mọi khi. Cô đã khen ngợi biểu dương mỗi một người trong ban thư ký trong buổi họp thường kỳ vào buổi sáng, đưa ra lời khen ngợi khẳng định về tác phong trong công việc của bọn họ.
Từ lâu chị Giang đã mong cô sớm trở lại công việc, họp xong tươi cười nói: “Tổng thư ký Triệu à, tôi thấy cô kỳ diệu thật đấy, chúng tôi đều biết cô về nhà sinh con, ai mà không biết còn tưởng cô uống thuốc tiên nữa đấy. Người khác sinh con xong trông như đã già đi vài tuổi vậy, cô không những không già đi, mà trông trẻ hơn hẳn, nhìn lướt qua thấy không khác là bao so với những cô gái đôi mươi đó!”
Câu nói này của chị ta hơi khoa trương chút, nhưng mức độ khoa trương vẫn không phải quá lắm, thân hình của Triệu Trân Trân không khác chút nào, khuôn mặt trắng sáng ửng hồng. Đúng là nhìn vào trông còn tốt hơn so với trước đây.
“Văn Quảng, con vào nhà bếp xem xem, Tiểu Tần đó không biết làm món thịt sườn nướng, đồ đạc để lung tung cả lên!”
Vương Văn Quảng tan làm về việc đầu tiên là vào phòng ngủ xem đứa con gái nhỏ, hôm nay đúng lúc khi anh vào tới nơi thì Đường Đường tỉnh dậy. Thị lực của cô bé vẫn chưa phát triển hết, nhưng vẫn mơ hồ thấy cha đi vào trong phòng, mở to mắt chăm chú nhìn anh. Lúc này trái tim của anh như là tan chảy, anh ẵm cô bé lên, hôn lên đôi má bé nhỏ, vẫn chưa hôn đủ Tào Lệ Quyên đã bước vào.
“Chắc là không đâu, Tiểu Tần nấu ăn khá ổn mà!”
Tào Lệ Quyên bước tới, bế lấy cháu gái trong tay con trai, chau mày bảo: “Kêu con đi xem thì con đi xem đi, sao mà nói nhiều vậy.”
Vương Văn Quảng bước ra khỏi phòng ngủ nhưng không đi xuống bếp, mà là vào phòng sách.
Kể từ sau khi có Đường Đường, Tào Lệ Quyên thường xuyên đến đây thăm cháu gái. Lúc trước Triệu Trân Trân nghỉ thai sản ở nhà, bà ta ít tới lui, nhưng sau khi Triệu Trân Trân đi làm, Chu Thục Bình đến chợ bán bánh thì bà ta thường xuyên qua đây. Ngoại trừ việc trông cháu gái, bà ta cảm thấy người bảo mẫu như Tiểu Tần không đạt tiêu chuẩn, làm việc không chủ động gì cả, mỗi lần đến đây đều phải phê bình chỉ bảo hết một hồi.
Tào Lệ Quyên bế Đường Đường ra ngoài phòng ăn ngồi, ngồi trên ghế xem Tần Chiêu Đệ nấu cơm.
Với tư cách là một bảo mẫu, tài nấu ăn của Tần Chiêu Đệ cho dù không bằng Chu Thục Bình, cũng không bằng Tào Lệ Quyên, nhưng nấu vài món ăn gia đình vẫn không có vấn đề gì. Với lại chị ấy rất chú tâm tỉ mỉ, quan sát thấy Triệu Trân Trân không thích ăn những món ăn có vị ngọt nên ít khi nấu, ngay cả số lần làm món sườn nướng cũng không nhiều. Nếu như nhất thiết phải làm cũng chỉ cho một ít đường, thực ra món ăn làm ra kết quả gần giống như món sườn kho.