Nhưng mà, đồ ăn của thím họ làm đúng là quá ngon, sợi mì cán bằng tay rất dai, nước sốt thịt bằm thơm ngon, khoai tây mềm, thịt gà hấp mềm, mùi vị tươi ngon của món cải trắng xào tôm. Tuy là không ăn được vị cay, nhưng cô vẫn ăn uống khá ngon lành, ăn không ít món, mì sợi còn ăn đến cả nửa tô.
“Thím ơi, thím nghe thử xem có phải là Đường Đường ngủ dậy rồi không?”
Chu Thục Bình buông đũa xuống lắng tai nghe ngóng, không nghe thấy được gì cả, mới ngây người có một chút. Triệu Trân Trân đã đứng dậy cầm lấy cái chén đứng dậy đi mấy bước rồi, cô quay đầu lại nói: “Thím cứ từ từ ăn, cháu qua đó xem xem!”
Cô nhanh chân bước vào phòng ngủ, đại khái là do hơi ấm từ lò sưởi đốt khá đầy đủ, trong phòng quá nóng, Đường Đường giơ chân đạp cái chăn ra, lộ ra hai bàn chân nhỏ. Cô cười cười đắp chăn lại cho cô bé, mở tủ lấy lọ tương ra, trộn phần mì còn lại với nước sốt cay, ăn nhồm nhoàm.
Vừa ăn xong còn chưa kịp uống nước, thím họ đã chạy đến.
Triệu Trân Trân vẫy vẫy tay, Chu Thục Bình gật gật đầu, sợ làm phiền đến giấc ngủ của Đường Đường nên quay người rời đi.
“Trân Trân, vừa nãy Đường Đường thức dậy à?”
“Không ạ, nhưng mà cô bé đạp chăn ra, cháu đã đắp lại cho rồi. Trong phòng tuy là ấm áp, nhưng khi ngủ sợ sẽ bị cảm lạnh!”
Sáng hôm sau, Lý Tuệ Hoa dẫn theo cô em họ của mình tới nhà.
“Trân Trân, đây là em họ tôi tên Chiêu Đệ!”
Tần Chiêu Đệ khoảng bốn mươi tuổi, bộ áo màu xanh lam đang mặc trên người được ủi phẳng phiu, trên khuôn mặt ngăm đen ấy hơi ánh hồng, trông khỏe khoắn giản dị. Chị ấy cười với Triệu Trân Trân, bảo: “Tổng thư ký Triệu, cô yên đi tâm, giao đứa bé cho tôi không có chút vấn đề nào cả! Dù là trông trẻ nhỏ, nấu ăn hay làm việc nhà tôi đều biết làm cả!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Có một điều tôi cần nhấn mạnh rằng, tôi thuê chị tới đây là để trông trẻ nhỏ. Đợi khi tôi đi làm, ngoại trừ trông trẻ, bất cứ chuyện gì chị đều không phải bận tâm đến!”
Câu nói này làm Tần Chiêu Đệ ngây người ra. Chị ấy không tốt số, hai mươi hai tuổi gả chồng, hai mươi ba tuổi thì người chồng đầu tiên qua đời. Sau này có tái hôn, cuối năm vừa sinh cậu con trai thì năm sau thì người chồng thứ hai cũng mất. Tuy là hai người chồng đều qua đời do tai nạn, nhưng chị ấy vẫn bị mang tiếng là khắc phu, không ai dám cưới nữa. Một mình nuôi con không dễ chút nào, vì để kiếm thêm ít tiền, chị ấy đi làm bảo mẫu cho người ta. Bây giờ con trai đã hai mươi tuổi, năm ngoái đã tốt nghiệp trung học với thành tích không tệ. Dưới sự giúp đỡ của Lý Tuệ Hoa, thuận lợi vào học ở đại học Bình Thành, những ngày tháng sống cơ cực cuối cùng đã có được trái ngọt.
Tiền lương làm bảo mẫu cao hơn nhiều so với những người lao động bình thường, nhưng đồng thời cũng rất mệt, sự mệt mỏi này khác so với những người làm công thông thường. Người làm công dù cho mệt đi nữa, như tổ bốc dỡ ở xưởng bông nhà nước chẳng hạn, nhưng cái mệt này vẫn có hạn, nói chung là một ca làm tám tiếng, sau tám tiếng là tự do. Còn làm bảo mẫu thì không được, bởi vì ở trong nhà người ta, đặc biệt là trông trẻ nhỏ, có nói là hai mươi bốn tiếng đều sẵn sàng đợi lệnh cũng không quá chút nào! Rất nhiều nhà đều là như thế, thuê bảo mẫu trên danh nghĩa là trông coi trẻ nhỏ, nhưng thực tế là phải nấu cơm giặt giũ quần áo dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, mọi thứ đều phải làm tất.
Người như Triệu Trân Trân thực sự hiếm thấy vô cùng.
Chị ấy cười nói: “Được rồi, chắc chắn việc trông nom trẻ nhỏ là quan trọng nhất, nếu như đứa bé ngủ say, có thời gian tôi sẽ giúp đỡ một tay!”
Triệu Trân Trân mỉm cười hài lòng.
Nửa tháng trôi qua một cách nhanh chóng, dù cho Triệu Trân Trân không nỡ xa con gái đi nữa thì vẫn phải đi làm.
Cô đã thay quần áo xong xuôi, trên tay đã cầm túi xách vẫn quay trở lại. Bế Đường Đường từ trên tay của Tần Chiêu Đệ, hôn lên đôi má nhỏ nhắn của cô bé.