Sáng ngày hôm sau, Triệu Trân Trân vội vã đến đơn vị làm việc. Cuộc họp bên ban của mình vẫn chưa kịp họp xong, trưởng ban tuyên truyền lại cười híp mắt chạy qua đây, trên tay cầm một xấp văn kiện lớn.
“Tổng thư lý Triệu, đây là những nội dung công việc cần xử lý vào hôm nay, phiền cô rồi!”
Triệu Trân Trân không cầm lấy, chỉ cười cười nói: “Trưởng ban Phòng, mấy ngày hôm nay ban thư ký chúng tôi đã làm các công việc của ban tuyên truyền, vả lại còn làm rất tốt. Vậy có phải đã chứng minh một điều rằng bộ phận của mọi người cũng không quá cần thiết đúng không? Tôi đang định báo cáo chuyện này với trợ lý Trương nữa, anh cũng không phải cần lo lắng không có ai chuyển đến ban tuyên truyền nữa, hoặc là dẹp hết đi, hoặc là sát nhập lại với ban của chúng tôi là được!”
Mặt của trưởng ban Phòng biến sắc, anh ta cười ngượng nói: “Tổng thư ký Triệu, cô đang nói đùa gì thế, ban tuyên truyền làm sao có thể nói dẹp là dẹp được chứ? Bộ phận của chúng tôi quan trọng vô cùng, rất nhiều việc vẫn hoàn thành rất xuất sắc đấy! Nếu như vậy thì mọi người làm việc đi, công việc của bộ phận chúng tôi thì không phiền đến mọi người nữa!”
“Trưởng ban Phòng, anh đừng đi vội!”
Triệu Trân Trân nhếch miệng nói: “Trưởng ban Phòng, việc này đến đây là xong rồi sao? Chúng tôi đã tăng ca bảy tám ngày liên tục, hôm qua ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, anh cũng phải có một lời giải thích đi chứ?”
Trưởng ban Phòng sửng sốt hỏi: “Tổng thư ký Triệu, ý cô là như thế nào?”
Triệu Trân Trân chỉ cười không thèm trả lời.
Thư ký Lâm đứng dậy nói: “Trưởng ban Phòng, việc cụ thể đợi lúc tan ca tôi sẽ nói rõ ràng với anh!”
Anh ấy vừa cao vừa to con, khi không cười nhìn trông rất dữ tợn.
Trưởng ban Phòng gật gật đầu.
Ngoài tiền lương và các loại trợ cấp phúc lợi, nhân viên thị chính còn có một khoản tiền thưởng vào cuối năm, số tiền thưởng này hàng năm gần như nhau, khoảng ba trăm tệ mỗi người. Ban tuyên truyền bên bọn họ có kinh phí hoạt động, nên trưởng ban Phòng tự có một kho bạc nhỏ riêng. Thư ký Lâm đề xuất muốn ban tuyên truyền bù đắp lại cho bên ban thư ký mỗi người một trăm tệ, số tiền này sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của ban tuyên truyền, bây giờ lấy tiền mặt từ kho bạc của họ trả trước.
Có thể tưởng tượng đến cuối năm, các đồng chí trong ban tuyên truyền sẽ mất một trăm tệ tiền thưởng, trưởng ban Phòng nhất định sẽ bị người bên phòng của mình mắng chết.
Buổi trưa thứ bảy sau khi hết giờ làm việc trở về nhà, Vương Văn Quảng còn chưa kịp đặt chiếc cặp chứa công văn xuống đã vội vàng hỏi: “Đường Đường, con có nhớ cha không?”
Đường Đường mới có năm tháng tuổi, nên không thể trả lời câu hỏi này, nhưng cô bé mỉm cười khi thấy cha mình vui vẻ.
Tào Lệ Quyên bế cháu gái đưa cho con trai mà cười nói: “Đường Đường quả là một đứa bé ngoan, tuy rằng vẫn hơi sốt, nhưng không quấy khóc! Cho uống sữa là con bé uống ngay, uống xong thì ngủ. Khi thức dậy, mẹ đọc thơ Đường cho con bé nghe, con bé còn cười nữa!” Thực ra, đây chỉ là hành động thường thấy nhất của một đứa trẻ, khi bốn đứa bé trước còn nhỏ, bà ta là bà nội nhưng không tham gia chăm sóc. Khi bốn đứa còn bé, mỗi lần sang nhà bà ta đều do Triệu Trân Trân chăm. Không giống như bây giờ, chỉ cần thời tiết tốt, bà ta sẽ đến đây mỗi ngày để giúp chăm nom cháu gái.
Vì lý do này, bà ta thậm chí còn từ chối việc tái tuyển dụng của bệnh viện.
Vương Văn Quảng sau khi rửa tay xong đưa tay bế con gái, cúi đầu hôn lên má nhỏ của cô bé, cười nói: “Vâng, Đường Đường ngoan lắm, tối qua con và Trân Trân đã bế con bé đến bệnh viện, con bé còn không khóc trong khi tiêm mà!”
Tào Lệ Quyên nhìn cháu gái mấy lần, cảm thấy nhìn mãi cũng không chán, nhưng bây giờ đã gần mười hai giờ, nếu còn không về, chồng bà ta sẽ có ý kiến. Hai vợ chồng già đã thỏa thuận thay phiên nhau làm việc nhà, bao gồm ba mục là nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn. Hôm nay đến lượt bà ta làm, sáng nay sau khi ăn sáng xong bà ta đã dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo xong nhìn thời gian vẫn còn sớm nhưng trong lòng luôn nghĩ về cháu gái.