Lúc ra khỏi nhà vốn dĩ bà ta muốn đến cửa hàng đồ ăn để mua chút bánh quy, đúng lúc xe bus đi tới nên lên xe đến đây.
Bây giờ cho dù quay về, đi xe cũng phải mất nửa tiếng, thường còn phải đợi ít nhất mười lăm phút, về đến nhà cũng gần một tiếng, lúc đó khoảng một giờ chiều. Khi đó mới nấu nướng Vương Giá Hiên chắc chắn sẽ tức giận, nghĩ đến đây bà ta lại không vội vàng nữa.
Thời gian không ngừng trôi, hai vợ chồng già đã hơn bảy mươi tuổi rồi, Vương Giá Hiên khi còn trẻ có lối sống buông thả, tuy bây giờ biết giữ gìn sức khỏe nhưng đã quá muộn, sức khỏe đã kém hơn bà ta rất nhiều. Thực ra ông ta cũng nhớ cháu gái, mỗi ngày đều nhắc đến vài câu, nhưng cột sống đã yếu. Ngồi trên ghế đọc sách hơn mười phút đã phải đứng dậy vận động một chút, đi xe bus đến nhà con trai đối với ông ta là một chuyện rất vất vả.
Theo lịch trình hàng ngày, Triệu Trân Trân sau khi tan ca còn đến đón Kiến Xương học ở trường trung học số một, phải đến mười hai rưỡi cô mới có thể về đến nhà. Nhưng hôm nay cũng thật trùng hợp, cô cùng với trợ lý Trương ra ngoài làm việc, lúc về tài xế đưa trợ lý Trương về nhà tập thể của thị chính trước, sau đó lại đưa cô về nhà, tiện đường đón luôn Kiến Xương.
Do đó hai vợ chồng gần như về nhà cùng một lúc.
Vương Kiến Xương cõng bảng vẽ chạy vào phòng, vừa nhìn thấy em gái đã chạy tới ôm, Vương Văn Quảng miễn cưỡng đưa cho thằng nhóc và nói: “Tam Bảo, con cẩn thận chút, em gái đang bị sốt!”
Bản thân Kiến Xương khi còn bé cũng hay bị sốt, thằng nhóc lập tức quan tâm hỏi: “Cha, em gái con bị sốt có cần tiêm không ạ? Tiêm đau lắm!”
Tào Lệ Quyên vẫn đứng yên chưa rời đi xen vào nói: “Tam Bảo, em gái con rất ngoan, con bé còn không khóc khi tiêm!”
Vương Kiến Xương cẩn thận ôm lấy em gái, cúi đầu định hôn em gái, nhưng lại sợ em gái đang ốm sẽ thông thích, ngộ nhỡ khóc thì không hay.
Triệu Trân Trân bước tới cởi bảng vẽ cho con trai và nói: “Tam Bảo, con có đói không?”
Kiến Xương gật đầu lia lịa.
Trường trung học số một Bình Thành cái gì cũng tốt, ngoại trừ ký túc xá mùa đông không có lò sưởi, mùa hè không có quạt ra thì những thứ khác đều ổn. Chỉ có nhà ăn của trường khiến thằng nhóc rất đau đầu, có nhiều loại rau và thịt. mỗi bữa ăn ít nhất có hai món rau và hai món thịt để học sinh lựa chọn. Nhưng theo ý kiến của thằng nhóc, thực tế không có gì để lựa chọn, vì tất cả đều dở.
Đầu bếp trong nhà ăn cũng thật tài giỏi, dù rau củ có tươi đến đâu ví như mùa xuân có cần tây, hoặc hiện nay là cải trắng sau khi xào xong rau củ đều bị ngả màu. Ăn vào cảm thấy mềm nhũn, không còn thấy mùi vị tươi ngon nữa. Món thịt đơn giản nhất là thịt rang, chả biết làm thế nào mà thịt rất dai, khi ăn thì miếng thịt bị cứng.
Trong một tháng ăn uống như vậy khiến Vương Kiến Xương gần như phát điên, vốn dĩ thằng nhóc không ăn cay, nhưng cũng học theo các học sinh khác sống trong trường, mỗi tuần thằng nhóc đều mang một lọ tương cay từ nhà đến. Có vị cay trợ giúp thì khó ăn đến mấy cũng nuốt được.
Triệu Trân Trân mỉm cười với Tần Chiêu Đệ và nói: “Chị Tần, ăn cơm thôi!” Nói xong, cô quay đầu lại và nói với mẹ chồng: “Mẹ cũng ở lại ăn cơm nhé!”
Tào Lệ Quyên ngẩn người một lúc, cảm thấy vừa vui vừa ngại.
Trong hai tháng qua, hầu như ngày nào bà ta cũng đến đây, ngoại trừ đi gặp cháu gái yêu quý thì việc nữa là để mắt tới bảo mẫu Tiểu Tần. Dưới góc nhìn của bà ta, Tần Chiêu Đệ tốt hơn trước rất nhiều, làm việc nhanh nhẹn hơn. Chị ấy sẵn sàng lắng nghe một số ý kiến của bà ta trong việc nấu nướng, điều quan trọng nhất là mỗi lần gặp bà ta, chị ấy đều chào viện trưởng Tào và nhiệt tình hơn trước rất nhiều. Nhưng mỗi lần bà ta đều đến vào buổi sáng và rời đi vào buổi chiều, nếu vào thứ bảy thì bà ta sẽ rời đi vào buổi trưa.