Nói một cách dễ hiểu, chính là cố gắng càng ít gặp con dâu càng tốt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bà ta lại có chút sợ hãi khi nhìn thấy Triệu Trân Trân.
“Trân Trân, con và Văn Quảng đi làm đã vất vả rồi, mau ăn cơm đi. Mẹ phải về rồi, cha con đang ở nhà một mình đấy!” Tào Lệ Quyên mặc dù nói như vậy, nhưng chân của bà ta lại không hề nhúc nhích.
Tần Chiêu Đệ bưng lên một đĩa thịt heo xào rau cần lên, cười nói: “Viện trưởng Tào, dì ngồi xuống cùng ăn đi, cháu nấu rất nhiều món!”
Tào Lệ Quyên do dự một chút và nói: “Được rồi, dù sao bây giờ trở về cũng đã muộn, ông ấy chắc cũng đã nấu mì ăn rồi!”
Sau khi dọn bữa xong, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng ngừng học.
Mọi người đang ăn cơm, Tần Chiêu Đệ ôm Đường Đường trong lòng chơi đùa trên sô pha, trong tay chị ấy cầm một cái lục lạc vừa lắc vừa cười chọc ghẹo cô bé. Lục lạc màu đỏ tươi, âm thanh đặc biệt rõ nét, các bé gái thường rất thích nó, cô bé sẽ cười khi tiếng lạch cạch vang lên.
Nhưng hôm nay thì không phải vậy, Đường Đường không để ý đến lục lạc, cô bé bướng bỉnh quay đầu lại, dùng đôi mắt to đen nhìn về phía bàn ăn. Chắc là do mùi sườn hầm quá thơm, cô bé còn không nhịn được mấp máy cái miệng nhỏ.
Tần Chiêu Đệ thích thú nhìn bộ dạng thèm ăn của cô bé, chị ấy đã điều chỉnh vị trí cánh tay để em bé trong lòng thoải mái hơn.
“Đường Đường, cháu cũng muốn ăn sao?”
Đường Đường dường như hiểu được lời nói của cô ấy, liền quay đầu nhìn cô đầy háo hức.
Tần Chiêu Đệ cảm thấy hơi áy náy khi cô bé nhìn mình.
Vốn dĩ cô chị thường ở nhà một mình trông trẻ, bởi vì Đường Đường còn quá nhỏ nên phải liên tục ở bên cạnh, chị ấy chỉ làm việc khác trong lúc cô bé đang ngủ. Giặt giũ quét dọn vệ sinh đều có thể làm vào lúc rảnh, nhưng duy chỉ nấu nướng thì không thể làm trước được. Đôi khi có thể nấu khi cô bé ngủ, đôi khi thì không thể, vì không thể nấu ăn khi đang bế Đường Đường trên tay.
May mắn thay, Tào Lệ Quyên thời gian này hay đến, mặc dù lúc đầu bà ta rất hay bới sâu tìm bọ, hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng chị ấy đã làm bảo mẫu nhiều năm như vậy, có loại người nào mà chưa từng gặp chứ? Đã từng gặp những người hoạnh họe hơn Tào Lệ Quyên gấp mười lần! Cách cư xử của chị ấy là liên tục khen ngợi, cứ khen ngợi cho đến khi đối phương thấy ngại thì thôi.
Với người thích nịnh nọt, đặc biệt là Tào Lệ Quyên đã lâu không có ai khen ngợi, chỉ sau vài ngày bà ta đã cảm thấy Tiểu Tần không tệ, mối quan hệ giữa hai người bây giờ rất hòa hợp.
Sáng nay sau khi Tào Lệ Quyên đến, Tiểu Tần đưa Đường Đường cho bà ta bế. Chị ấy đi thay khăn trải giường và chăn ở cả hai tầng, giặt giũ xong mới mười giờ, sau đó lại dọn dẹp vệ sinh từng phòng rồi mới vào bếp để chuẩn bị bữa trưa.
Vì biết Kiến Xương trở về, nên chị ấy cẩn thận chuẩn bị sáu món. Trong đó tốn thời gian nhất là hầm sườn heo và vịt hấp, nhưng lại quên mất không nấu chút cháo gạo. Đường Đường mới năm tháng tuổi nên không ăn được những thứ khác, nhưng cháo gạo thì có thể ăn một chút!
“Ngoan, tối nay dì sẽ nấu cháo thơm phức cho con, có được không?”
Đường Đường không đáp lời của chị ấy, một cánh tay nhỏ không ngừng lắc lắc chỉ về phía bàn ăn.
Triệu Trân Trân vừa ăn vừa rất chú ý đến động tác của con gái, cô nghe được lời của bảo mẫu và đoán rằng con gái mình đang đói.
Khi đứa trẻ được sáu tháng đến một tuổi, mặc dù không ăn được nhiều thứ nhưng nhìn thấy người lớn ăn thì ánh mắt luôn hiện lên vẻ thèm ăn. Cô vẫn nhớ khi Kiến Quốc còn nhỏ điều này là rõ ràng nhất, có một thời gian nhà mẹ Trương có chút chuyện, xin nghỉ nửa tháng, Vương Văn Quảng cũng đi công tác ở nơi khác. Lúc đầu cô xin nghỉ phép ở nhà trông con, sau đó xưởng quá bận nên cô gửi cả hai đứa lúc ấy mới một tuổi đến nhà trẻ của trường đại học. Hai đứa trẻ ăn uống tốt, trong nhà trẻ ăn không được no. Một lần cô bưng bát mì mới nấu để lên bàn và đi vào bếp bưng thức ăn, Kiến Quốc đói đến mức không thể đợi được. Đứa bé không biết dùng đũa, dùng tay bốc mì để ăn, kết quả bị nóng khóc rống lên.