Cô đặt đũa xuống đi tới: “Đường Đường có phải cũng muốn ăn không? Lại đây với mẹ, mẹ cho con ăn chút bí ngô nha?” Cô vừa rồi cẩn thận nhìn từng món ăn trên bàn, Đường Đường không thể ăn được món nào, nhưng may mắn thay, chị Tần làm món chính là cơm trắng, trong đó có không ít bí ngô, có thể nghiền vụn và đút cho con gái ăn.
Tần Chiêu Đệ đưa cô bé cho Triệu Trân Trân, ngay lập tức nói: “Tôi sẽ đi lấy bát nhỏ và làm một ít cho con bé!”
Tục ngữ có câu, ba lăn sáu ngồi tám bò. Đường Đường tuy mới năm tháng tuổi nhưng đã có thể ngồi rất tốt. Vương Văn Quảng đặc biệt chú ý đến vấn đề ghế ngồi của con gái mình. Bởi vì anh đã học được từ một cuốn sách nói rằng nếu trẻ ngồi không thoải mái từ khi còn nhỏ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển cột sống của trẻ và rất không tốt cho sức khỏe. Vì lý do này, anh đã đặc biệt tìm một người thợ mộc để làm một chiếc ghế cao theo đặc điểm của con bé, có lẽ vì ngồi trên đó nhìn thấy được nhiều nên Đường Đường rất thích. Hiện tại là như vậy, con bé đang ngồi trên ghế, trên cổ có một chiếc khăn màu trắng, Triệu Trân Trân đang bưng nửa bát bí ngô nghiền, đút cho con bé từng thìa.
Con bé ăn rất nghiêm túc và chăm chỉ.
Kiến Minh cảm thấy em gái chỉ ăn bí ngô thì quá đáng thương, bèn gắp một miếng thịt đuôi cá, vừa mềm vừa không có xương, đưa đến miệng Đường Đường nói: “Mẹ! Con cho em gái ăn chút cá nhé?”
Triệu Trân Trân lắc đầu và nói: “Tứ Bảo, em gái bây giờ còn quá nhỏ không ăn cá được!”
Đường Đường dĩ nhiên không nghĩ như vậy, con bé đang nhai bí ngô trong miệng, nhưng đôi mắt to lại dán chặt vào miếng thịt trong thìa của Kiến Minh.
Triệu Trân Trân múc một thìa bí ngô nghiền khác và đưa lên miệng, nhưng con bé đã ngậm chặt miệng và không chịu ăn nữa. Con bé giơ một cánh tay lên lắc lắc không ngừng, ý nghĩa rất rõ ràng, muốn ăn thịt từ thìa của anh trai.
“Cục cưng, con còn quá nhỏ, mới có hai cái răng, không thể ăn thịt sẽ đau bụng. Đau bụng nhất định phải đi bệnh viện tiêm, Đường Đường có muốn tiêm không?”
Có một số đứa trẻ dây thần kinh ngoại biên phát triển muộn, không nhạy cảm lắm với cơn đau, Đường Đường thuộc dạng này. Từ khi sinh ra con bé đã tiêm mấy lần, hai lần tiêm vacxin, một lần tiêm hạ sốt, đối với con bé tiêm không phải là việc đáng sợ.
Con bé chu môi nhìn mẹ.
Triệu Trân Trân mềm lòng, nhưng cá hôm nay không phải luộc mà là nấu tương đậu, mùi vị rất nồng, con bé không ăn được. Cô nói: “Con ngoan, ngày mai mẹ nấu cháo cá cho con ăn nhé?”
Những miếng cá đã cắt được bọc trong một tấm lưới bông mịn và nấu cùng với gạo cho đến khi thịt cá tan ra, loại cháo này vừa bổ dưỡng lại dễ tiêu hóa, ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể ăn được.
Kiến Xương thực sự rất đói và thèm, thằng nhóc cúi đầu ăn lấy ăn để, lúc này đã tương đối no rồi mới ung dung đặt đũa xuống. Thằng nhóc chạy vào phòng khách lấy trong cặp sách ra một bức tranh, đắc ý nói: “Em gái, anh tặng em một bức tranh, em xem có đẹp không?”
Mặc dù chỉ là một bức chân dung nhỏ bằng một thước vuông, nhưng Kiến Xương đã vẽ em gái mình rất sống động, đặc biệt là đôi mắt to đen toát lên vẻ vui tươi và một nhúm tóc xoăn trên trán, phải nói là giống y như đúc.
Không giống như những người khác, Đường Đường khi nhìn thấy bức tranh vẽ mình thì ngẩn người một lúc, dường như có chút sợ hãi, sau khi nhìn chằm chằm vài giây vào bức tranh. Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé ra chạm vào nó, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau khi xác định Đường Đường trên tranh là giả, cô bé mới cười rất vui vẻ.
Kiến Xương rất vui khi nhận được lời khẳng định của em gái mình, cậu bé nói: “Em gái, anh vẽ rất đẹp phải không?”
Đường Đường không trả lời được, nhưng vẫn cười với Kiến Xương.
Vương Kiến Xương trong lòng mừng rỡ chạy về chỗ ngồi, lại cúi đầu ăn tiếp.
Kiến Minh ở bên cạnh nhìn mà có chút ngưỡng mộ, cậu nhóc không biết vẽ như anh Kiến Xương, cũng không biết làm ăn như anh Kiến Quốc, cũng không có năng lực như anh Kiến Dân.