Con người cô có một ưu điểm là dù trong lòng nghĩ nhiều thế nào cũng không ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của bàn tay. Rất nhanh gà đã được hầm trong nồi, cháo kê đã được nấu chín. Khoai tây đã được rửa sạch và gọt vỏ. Bắp cải rửa sạch và thái miếng. Các lát dưa chuột đã được rửa sạch bằng nước ấm.
Khi Vương Văn Quảng dẫn ba đứa trẻ bước vào, bữa tối vừa mới dọn xong: gà hầm khoai tây, bắp cải ngâm giấm, dưa chuột thái lát trộn dầu mè, cháo kê thêm bột rau.
Cả Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương đều thích ăn thịt gà, chúng vui vẻ chạy đến trước bàn ăn, đồng thanh hỏi Triệu Trân Trân đang xới cơm: “Mẹ ơi, hôm nay con có thể ăn đùi gà không?”
Trong tiềm thức Triệu Trân Trân đang định đồng ý, nhưng đột nhiên ánh mắt liếc thấy Vương Kiến Dân đang ở cách đó không xa. Đứa trẻ này thực sự chỉ chào đời trước Vương Kiến Quốc nửa giờ đồng hồ, nhưng lại luôn biết nhường nhịn em trai, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Đương nhiên cậu bé cũng thích ăn thịt gà, cũng thích gặm đùi gà, nhưng hai cái đùi gà thường là Kiến Quốc và Kiến Xương mỗi đứa một cái, không có phần cho cậu bé.
Cô mỉm cười nói: “Kiến Quốc, Kiến Xương, mẹ và các con bàn bạc một chuyện có được không?”
Hai đứa nhỏ vội vàng gật đầu, chăm chú lắng nghe như người lớn.
“Trong nồi chỉ có hai cái đùi gà, nhưng mẹ lại có tận ba cục cưng, Kiến Quốc, Kiến Xương, các con nói xem mẹ nên chia thế nào đây?”
Vương Kiến Quốc liếc nhìn anh trai, có chút lưỡng lự không quyết.
Vương Kiến Dân là một anh trai tốt.
Hôm nay lúc ở trường, Vương Kiến Quốc và bạn cùng bàn Trình Tiểu Phán đã xảy ra mâu thuẫn cãi cọ. Vài ngày trước Vương Giá Hiên đã mua cho hai cháu lớn yêu quý chiếc hộp bút rất đẹp. Kết quả Trình Tiểu Phán cũng chú ý đến, vô cùng thích nó, muốn dùng chiếc hộp bút cũ của mình đổi với Kiến Quốc, tất nhiên Kiến Quốc không đồng ý, một qua hai lại hai đứa trẻ liền túm lấy nhau.
Từ trước tới giờ mỗi khi xuống tay Vương Kiến Quốc sẽ không khách khí. Nhưng bởi vì thằng bé và Kiến Dân đi học sớm, mới vừa bảy tuổi, còn các bạn trong lớp hầu hết đầu tám tuổi, Trình Tiểu Phán còn lớn hơn, đã chín tuổi rồi, nên tầm vóc và sức khỏe của Vương Kiến Quốc đều bất lợi, rất nhanh đã bị Trình Tiểu Phán đẩy ngã xuống đất. Lúc này Kiến Dân xông lên, cậu bé biết không có vũ khí sẽ đánh không lại Trình Tiểu Phán, vì vậy đã cầm hộp bút chì trong tay và đập mạnh vào mặt Trình Tiểu Phán, cậu bé mập này bị đánh lập tức kêu lên.
Tất nhiên sự hỗn loạn này không kéo dài lâu, ngay sau đó một giáo viên đã đến để ngăn cản họ.
Vương Kiến Quốc liếc nhìn đùi gà hấp dẫn ở trên bàn, nuốt nước bọt nói: “Mẹ à, hôm nay con không ăn đùi gà nữa, nhường cho anh ăn!”
Triệu Trân Trân xoa đầu cậu bé, nói: “Kiến Quốc của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan!”
Vương Kiến Xương nhìn hai anh trai, lại nhìn mẹ, nói với giọng non nớt: “Mẹ ơi, con cũng không ăn nữa! Kiến Xương nhường cho mẹ ăn!”
Trong mắt đứa trẻ này, hai người anh cộng lại cũng không quan trọng bằng mẹ.
Triệu Trân Trân cười nói: “Được!”
Ăn cơm xong, Triệu Trân Trân vội vàng mang một hộp bánh trung thu đến nhà chú họ Triệu Thanh Sơn.
Chu Thục Bình đang đan áo len trong sân, Triệu Thanh Sơn đang thúc giục con trai nhỏ làm bài tập, thấy cô đến một mình đều có chút bất ngờ.
Triệu Trân Trân không vòng vo, nói với chú thím rằng muốn vay ba trăm đồng.
Hai vợ chồng Triệu Thanh Sơn luôn biết trong tay cháu gái không có nhiều tiền, nhưng một lúc vay nhiều tiền như vậy, gặp chuyện gì rắc rối sao?
Thím Chu hỏi: “Trân Trân, chỉ cần chỗ thím có, cháu vay bao nhiêu cũng được. Nhưng cháu vay số tiền này để làm gì?”
Triệu Trân Trân nhận ra bản thân đã quá nóng vội, cười nói: “Cũng không có gì, chẳng qua là đêm hôm qua cháu nằm mơ, mơ thấy lại có một đợt hạn hán nữa, sợ lương thực dự trữ không đủ nên muốn đi Nam Sơn mua thêm chút lương thực.”