Tuy nhiên sự xuất hiện của Lư Chí Vĩ khiến trong lòng cô có chút hoảng hốt, vốn dĩ còn cho rằng thời gian hai năm có thể chuẩn bị, hiện giờ cô bắt buộc phải thay đổi tiến độ kế hoạch.
Lư Chí Vĩ này bề ngoài rất trầm tĩnh, thậm chí còn mang theo chút hờ hững, nhưng thực chất bên trong là một kẻ điên! Đặc biệt anh ta rất giỏi chơi mánh khóe bày trò, hiện giờ anh ta là cấp dưới được Thị trưởng Trần tin tưởng nhất. Đương nhiên, sự tin tưởng này không chỉ đến từ năng lực xuất chúng của Lư Chí Vĩ, mà còn bởi vì nhà họ Lư và nhà họ Trần vốn mấy đời qua lại với nhau.
Nhưng sau đó Thị trưởng Trần lại là người đầu tiên Lư Chí Vĩ hạ bệ, hơn nữa còn là tội danh cấu kết với địch bán nước khiến người ta ghê sợ. Một khi đang mang vết nhơ này, chẳng những không có cơ hội phân trần mà người khác cũng không dám lên tiếng thay Thị trưởng Trần, sợ phiền phức kéo đến, ngay cả bản thân cũng không thể giải thích được.
Những ngày tháng đó ai ai cũng thấy bất an, đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Tan làm về nhà, Triệu Trân Trân vẫn luôn bồn chồn trong bụng, vừa vào cửa đã trốn vào phòng ngủ một mình.
Khi mẹ Trương ôm Tiểu Kiến Minh đang khóc oa oa bước vào, cô mới bừng tỉnh, vội vàng nhào vào hỏi: “Làm sao thế Tứ Bảo, có phải đói rồi không?”
Mẹ Trương gật đầu, nói: “Tứ Bảo thông minh lanh lợi, cậu nhóc biết nghe ngóng rồi, vừa nghe thấy tiếng cô bước vào cửa! Cho ăn sữa bột lúc ba giờ, có lẽ bây giờ đói rồi.”
Triệu Trân Trân đưa tay đón con trai mềm mại dễ thương, trước tiên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Tiểu Kiến Minh mở to đôi mắt nhìn mẹ, chu cái miệng nhỏ nhắn, nụ cười làm tan chảy trái tim cô.
Mẹ Trương đưa khăn ướt sang, sau khi cho Tiểu Kiến Minh ăn xong, Triệu Trân Trân vẫn không buông ra, chỉ ôm chặt cậu nhóc như vậy.
Đứa trẻ lớn lên trông thấy, còn vài ngày nữa Kiến Minh sẽ tròn sáu tháng. Mặc dù cũng rất thích được mẹ bế, nhưng bây giờ cậu bé lại thích ngồi duỗi thẳng chân tay trên ghế cao, nhìn mọi ngóc ngách trong nhà bằng ánh mắt tò mò. Cậu nhóc có thể ngồi suốt nửa tiếng đồng hồ, không khóc cũng không quậy phá, cực kỳ ngoan ngoãn.
Có lẽ là do bị mẹ ôm quá lâu, miệng Tiểu Kiến Minh phát ra tiếng thút thít phản kháng, hai cánh tay nhỏ không có sức lực, chỉ có thể quơ quơ nắm đấm nhỏ.
Mẹ Trương cảm thấy Triệu Trân Trân có chút khác thường, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng trước đây không phải như vậy. Rất có thể là do mẹ chồng tức giận với cô.
Bác sĩ Tào là một người tốt bụng, rất hào phóng với mọi người, nhưng miệng hơi độc địa, hơn nữa bà ta luôn coi thường Triệu Thân Trân nên lời nói ra cũng rất tàn nhẫn.
Tuy nhiên, mẹ Trương nghĩ đi nghĩ lại, thời gian này Triệu Trân Trân và bọn trẻ thường xuyên đến nhà bố mẹ chồng, mối quan hệ giữa hai nhà đã dịu đi rất nhiều, thậm chí có thể gọi là hòa thuận, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy!
Bà ấy bước đến nói: “Trân Trân, cả ngày cô làm việc mệt mỏi rồi, cứ để tôi bế Kiến Minh cho. Mấy ngày trước không phải cô mang về một cái chuông đầu hổ sao? Cậu nhóc rất thích nó, để tôi đem nó đi chơi!”
Triệu Trân Trân buông tay đưa đứa trẻ cho mẹ Trương, nói: “Không sao đâu, tôi không mệt! Trong nhà còn đồ ăn gì không, tôi đi nấu cơm tối nhé!”
“Trưa nay thím của cô đến đây, nói chú họ của cô xuống quê mua mấy con gà, mang một con gà trống đã mổ đến. Nhân lúc Kiến Minh ngủ, tôi đã chặt thành từng miếng, trụng qua nước sôi và tẩm ướp gia vị rồi, muốn chiên hay hầm đều được. Các loại rau xanh có khoai tây, bắp cải, lát dưa chuột đang phơi trên ban công. Còn có hai hộp bánh trung thu cô giáo Ngô mang tới cho, nói rằng nhà cô ấy hiện giờ không có trẻ con, không ăn thì sẽ hỏng mất!”
Triệu Trân Trân gật đầu, quay người tới phòng bếp.