Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84:

Chương 84:

Triệu Trân Trân yên ổn ngồi vào chỗ của mình, lấy bài tập mẹ chồng Tào Lệ Quyên giao cho cô từ trong túi xách ra, lấy bút ra và bắt đầu làm bài một cách nghiêm túc.

Mới làm được nửa đề, bụng cô đột nhiên co rút quặn đau mấy lần.

Sáng nay Tiểu Kiến Minh hơi quấy, cô và mẹ Trương phải dỗ rất lâu mới được. Bữa sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy mà Vương Văn Quảng mua về, Triệu Trân Trân sợ muộn nên uống một bát sữa đậu nành liền ra khỏi nhà.

Bây giờ đói nên bụng có chút khó chịu.

Cô mở ngăn kéo tìm hộp đựng bánh quy, mở ra thì thấy bên trong trống rỗng.

Gần đây cô bận rộn, đi mua lương thực ngoại trừ mua sữa bột cho Kiến Minh, rất ít khi tới cửa hàng bán thực phẩm phụ, quả thực rất ít mua mấy loại như bánh quy hay kẹo.

Chén trà trên bàn vẫn còn ấm, nhưng Triệu Trân Trân uống một hơi hết nửa chén lại càng cảm thấy đói hơn. Cô tự cười nhạo mình, trước đây khi chưa lên thành phố, ở nhà đói bụng là chuyện thường, đau bụng cũng không nhớ, có lẽ hồi đó là thói quen.

Nói tóm lại bây giờ càng ngày càng yếu ớt!

Nhìn thời gian đã hơn mười rưỡi rồi, lúc này nồi cơm đầu tiên trong căng tin chắc đã gần chín, cô cầm phiếu cơm ra ngoài.

Ăn xong một bát củ cải hầm thịt bằm và một cái bánh bao trắng, Triệu Trân Trân mới cảm thấy dạ dày thoải mái. Lúc này công nhân của ca sáng cũng đã lần lượt vào căng tin ăn cơm, cô thu dọn hộp cơm của mình rồi vội vã ra ngoài.

Vẫn may suốt đường đi không đụng mặt ai khác.

Triệu Trân Trân lại pha cho mình một tách trà khác, lấy bài tập mà Tào Lệ Quyên giao cho mình ra, chăm chỉ xem bài.

Đáng tiếc còn chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng nói xì xào ở bên ngoài, mà giọng ồn ào nhất chính là chị Quách: “Thưa các vị lãnh đạo, Công đoàn của chúng tôi được thành lập vào năm thứ hai sau khi xưởng được xây dựng, đến nay tổng cộng có mười một người. Nhìn ít người vậy thôi, chứ thực sự có rất nhiều chuyện phải quản lý! Mỗi người đều làm việc bằng hai người khác!”

Phó trưởng ban Hoàng - người đứng gần chị ta nhất kẽ gật đầu.

Phó xưởng trưởng Chu cau mày hỏi: “Tiểu Triệu đâu?”

Chị Thái vẫn luôn đi theo phía sau vội vàng nói: “Chủ tịch Triệu tạm thời có chút việc gấp, có lẽ sẽ trở lại nhanh thôi!”

Thân hình Lô Chí Vĩ cao lớn, anh ta liếc qua cửa sổ thủy tinh, mơ hồ nhìn thấy một bóng người thanh tú.

Triệu Trân Trân ở trong phòng đã trông thấy đoàn người bên ngoài, cô vội vàng thu mấy tờ giấy lớn lại, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

“Hoan nghênh trưởng ban Hồ, trưởng ban Hoàng và trưởng ban Trương đã đến công đoàn của chúng tôi chỉ đạo công tác. Công đoàn của chúng tôi nhỏ bé, thực sự lấy làm vinh dự. Chị Thái, Tiểu Lý mau lấy ghế cho các lãnh đạo ngồi!”

Chị Quách lấy trà Bích Loa Xuân quý giá của mình ra, pha vài tách trà rồi bưng đến.

Trưởng ban Trương mỉm cười với Triệu Trân Trân, nói: “Tiểu Triệu, bộ kịch lần này công đoàn các cô dàn dựng rất tốt, ngay cả thị trưởng Trần cũng phải kinh động. Việc này, không, cử Trưởng phòng Lư đích thân tới chỉ đạo công việc. Hiện tại có khó khăn gì thì nhất định phải nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết!”

Lư Chí Vĩ đứng dậy, chủ động chìa tay với Triệu Trân Trân.

Triệu Trân Trân không nhìn anh ta, nhanh chóng chạm vào lòng bàn tay của đối phương như một cái bắt tay, cô cười nói: “Thì ra là trưởng phòng Lư trong thành phố, hoan nghênh.”

Trên thực tế, công việc của công đoàn cũng không có gì để kiểm tra, hơn nữa bởi vì địa điểm nhỏ nên còn rất nhiều diễn viên đang đợi ở bên ngoài để tẩy trang thay quần áo. Đoàn người của Trưởng ban Trương cũng chỉ nói vài câu khách sáo, trước khi rời đi còn dặn dò họ bỏ thời gian diễn lại vở kịch. Tuy trình độ hiện giờ không tệ nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.

Triệu Trân Trân đồng ý.

Thực ra lý do, mục đích lúc đầu cô chọn câu chuyện về người anh hùng Trần Phương Nam chính là vì đây.

Bình Luận (0)
Comment