Triệu Trân Trân yêu cầu Ngô Thanh Phương viết một vở kịch hiện đại tên là “Chiến Bình Thành”, nghe tên là đã biết đây là một vở kịch về sự giải phóng của tỉnh Bình Thành. Hầu hết các nhân vật trong đó đều có nguyên mẫu, tuy rằng tình tiết đã được xử lý nghệ thuật hóa hơn nhưng về hướng hiện thực thì không vấn đề gì.
Nhân vật chính của vở kịch này là Đại đội trưởng Trần, người anh hùng năm xưa đã giải phóng Trường Sa.
Thị trưởng hiện tại của thành phố Bình Thành là Trần Hữu Tùng, con trai của Đại đội trưởng Trần đã hy sinh anh dũng.
Tuy các tên của nhân vật trong vở kịch đều đã thay đổi, nhưng chỉ cần là người ở Bình Thành liếc mắt một cái là có thể hiểu được. Đặc biệt là sau ngày Quốc khánh, Công đoàn thành phố tổ chức văn nghệ, nên vở kịch mới này của Xưởng bông nhà nước đột nhiên lại trở nên nổi tiếng.
Chiều nay, Triệu Trân Trân đang làm bài tập mà mẹ chồng đã giao cho mình ở văn phòng, vì là các đề toán nên cô có hơi chật vật khi làm bài, luôn nhíu nhíu mày.
Cán sự Tiểu Lý bên cạnh nhìn thấy cũng không dám tiến tới giúp đỡ, bèn cùng chị Quách chia ra làm việc, người thì đi pha một tách trà, người kia thì lấy quạt quạt cho cô.
Triệu Trân Trân cảm thấy như vậy không phù hợp, cô cười khúc khích một hồi, nói: “Mọi người tránh qua một bên đi, ở đây thành tâm chê cười tôi có phải không?”
Chị Quách đang định nói thì một cán sự từ văn phòng xưởng vội vã chạy vào, mồ hôi đầm đìa nói: “Chủ tịch Triệu, xưởng vừa nhận được thông báo ngày mai các lãnh đạo của Ủy ban kinh tế thương mại sẽ đến kiểm tra xưởng của chúng ta. Nghe nói còn có cả các lãnh đạo của thành phố cũng sẽ tới. Chị mau dẫn người đi phòng họp sắp xếp chút đi, Xưởng trưởng Tạ còn nói, Công đoàn của các chị chuẩn bị trước đi, rất có thể ngày mai lãnh đạo sẽ yêu cầu xem kịch hiện đại!”
Chuyện này dù có hơi gấp nhưng không có gì khó khăn, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Triệu Trân Trân cố ý đến xưởng từ rất sớm, kiểm tra qua phòng họp lớn và cả sân khấu tạm thời ở phía sau nhà xưởng một lần. Không phát hiện có vấn đề gì, cô yên tâm quay lại văn phòng để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Ủy ban Kinh tế thương mại và các nhà lãnh đạo trong thành phố đến rất sớm. Sau khi nghe Xưởng trưởng Tạ và những người khác báo cáo xong, một cán bộ cấp thành phố trông còn rất trẻ nói: “Xưởng trưởng Tạ, nghe nói công đoàn của xưởng các ông đã làm việc rất tốt. Gần đây có sắp xếp một vở kịch rất hay, không biết có tiện để chúng tôi xem một lát không?”
Xưởng trưởng Tạ đã có chuẩn bị từ sớm, vẫy vẫy tay với Chủ nhiệm Tùy.
Triệu Trân Trân vừa nhận được thông báo, lập tức dẫn tất cả diễn viên đến nơi. Vở kịch này đã diễn tập rất nhiều lần, ít nhất cũng đã diễn chính thức bốn, năm lần. Tất cả diễn viên đều có thể nhanh chóng nhập vai, vì vậy mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi.
Cô ở sau sân khấu quan sát một lúc, rất hài lòng đi về phía trước, không ngờ vừa mới nhìn đã nhận ra một người!
Lư Chí Vĩ!
Nếu như cô nhớ không lầm thì kiếp trước người này phải tới năm sau mới được chuyển vào chính quyền tỉnh Bình Thành, sao bây giờ đã xuất hiện ở đây?
Chân của Triệu Trân Trân loạng choạng, cô nhanh chóng đi vào hậu trường, bàn giao vài câu với chị Thái đồng nghiệp, rồi vội vã đi đường tắt quay lại văn phòng Công đoàn.
Mặc dù nhiều lãnh đạo đã đến, ba trưởng ban Ủy ban Kinh tế Thương mại đều đã đến, nhưng một mặt có Xưởng trưởng Tạ và Thư ký Vương ở đó tiếp khách, mặt khác dù có chuyện gì xảy ra, Chủ nhiệm Tùy của văn phòng xưởng cũng sẽ có mặt.
“Chiến Bình Thành” là một bộ kịch hiện đại rất ngắn, dài một tiếng rưỡi là kết thúc.
Các lãnh đạo xem xong vở kịch cũng đã gần trưa, theo thông lệ xưởng sẽ bố trí một bữa tiệc, sau đó công tác kiểm tra coi như đã kết thúc.
Không có cô ở đây hoàn toàn không có vấn đề gì.