Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82:

Chương 82:

Triệu Trân Trân cảm thấy mẹ chồng mình có những ý nghĩ thật kỳ quái, cô ném hạt đào ăn còn sót lại vào thùng rác, lau lau tay rồi nói: “Mẹ! Mẹ đã không tới thôn quê hai năm rồi, mẹ không biết thôi, chỉ vừa hai năm nay mới gọi là được ăn no. Mấy năm trước được ăn ba đấu bột mì thôi đã là tốt lắm rồi! Hộ bình thường ăn bánh ngô, bên trong người ta đều trộn với cám! Thậm chí ăn cả lá khoai lang, vỏ cây cũng không có gì lạ! Hai năm nay mưa thuận gió hòa, nhưng dân người ta sợ đói lắm rồi. Nhà ai được chia lương thực ăn, chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến mạng người thì một cân bọn họ cũng không nỡ bán đi!”

Tào Lệ Quyên không cho là đúng, chậm rãi đặt nĩa xuống, hỏi: “Cô đã từng đến công xã Trương Gia Câu ở phía Tây thành phố chưa?”

Triệu Trân Trân chưa bao giờ đến đó, nhưng cô đã từng nghe nói tới. Trương Gia Câu rất thú vị, địa hình thấp hơn những nơi khác, người dân sống ở đó phải xây nhà với nền móng cao. Nhưng độ giàu có và đông đúc của công xã này đã rất nổi tiếng.

Không có nguyên nhân nào khác, là vì ruộng ở Trương Gia Câu đều là những thửa ruộng màu mỡ, hơn nữa mạch nước ngầm cực kỳ phong phú. Vào những năm khó khăn nhất, mặc dù sản lượng vụ mùa trong công xã bọn họ cũng giảm sút, nhưng muốn no bụng cũng không thành vấn đề.

Nếu đến đó để mua ngũ cốc thì thực sự là rất dễ dàng!

Triệu Trân Trân mỉm cười biết ơn với mẹ chồng: “Con người với nhau có thật nhiều khác biệt. Mẹ ơi, đầu óc của mẹ sao có thể giỏi giang như vậy? Biết khám bệnh, còn biết dạy học nữa, đến cả việc mua lương thực cũng có nhiều chủ kiến như vậy!”

Đây là lần đầu tiên Tào Lệ Quyên được con dâu khen đến mức nở nụ cười.

Từ nhỏ bà ta đã là tiểu thư Tào trong gia đình, sống trong một căn nhà Thạch Khố Môn rộng vài trăm mét vuông, cha mẹ bận rộn với công việc. Năm đó đại khái là lúc năm tuổi, trong nhà đặc biệt mời hai giáo viên tới dạy. Một giáo viên nữ dạy tiếng Anh đã rất kinh ngạc vì sự thông minh của bà ta, lâu lâu sẽ khen bà ta như vậy, ôi cô Tào, sao cô lại có đầu óc thông minh như vậy? Sao lại có phản ứng nhanh như vậy!

Chớp mắt, hóa ra đã là chuyện của nửa thế kỷ trước rồi!

Hôm đó Triệu Trân Trân về đến nhà đã lập tức vét hết số tiền có trong nhà một lần. Tiền trong nhà gần như đã tiêu hết, may mà mới là đầu tháng nên vẫn còn một trăm tệ. Cô nghĩ một hồi, lấy hai trăm tệ của mình từ dưới viên gạch lát trong nhà kho lên.

Số tiền này là tiền riêng cô dành dụm được trong hai năm đầu kết hôn, sau này khi trong nhà đông con, chi tiêu cũng nhiều nên không còn bao nhiêu nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Trân Trân và chú họ Triệu Thanh Sơn đến công xã Trương Gia Câu.

Quả nhiên Tào Lệ Quyên đoán không sai, công xã Trương Gia Câu hai năm nay thu hoạch tốt hơn so với những năm trước, nhà nào cũng dư thừa lương thực, nhưng đối với một người đi mua lương thực như Triệu Trân Trân thì nửa ký cũng tốn tới ba hào!

Triệu Trân Trân thậm chí còn không cau mày, móc ra ba trăm tệ mua một lúc năm trăm ký lương thực!

Đương nhiên là một hộ gia đình không thể có nhiều như vậy, mấy năm nay dù có dư bao nhiêu lương thực thì cũng là thứ rất quý giá, đều không nỡ bán quá nhiều, năm trăm ký đó phải gộp cả mười mấy nhà mới có được.

Sau khi mua xong, một mình Triệu Trân Trân quay trở lại thành phố Bình Thành, còn Triệu Thanh Sơn thì lái chiếc xe tải lớn chở lương thực về sân nhỏ ở công xã Anh Đào mà Triệu Trân Trân đã mua.

Bây giờ ở hiên nhà phía Tây của viện đã đào được một căn hầm lớn như phòng ở trên nền móng ban đầu, còn dùng xi măng bịt kín lại, đừng nói là năm trăm ký lương thực, bỏ hai ba tấn cũng không thành vấn đề!

Bình Luận (0)
Comment