Thực ra Tào Lệ Quyên đã rất hài lòng với biểu hiện của Tiểu Kiến Xương. Đứa trẻ này trước đây còn chưa từng cầm vào bút, bây giờ vừa dạy đã nắm bắt được kỹ năng, có những đứa trẻ chỉ riêng tư thế cầm bút thôi cũng phải dạy tới vài ngày!
Triệu Trân Trân đưa một quả đào cho mẹ chồng, cười nói: “Thực sự không ngờ Kiến Xương của chúng ta lại biểu hiện tốt như vậy, đều là vì được mẹ dạy dỗ tốt!”
Tào Lệ Quyên không cười, nhưng cũng không nghiêm mặt, hỏi: “Cô thật sự cứ như vậy định cùng con mình học sao?”
Triệu Trân Trân nhanh chóng đặt quả đào mà cô đã cắn hai lần xuống, đáp: “Vẫn là mẹ hiểu con, cứ học như thế này quả thực quá chậm! Con còn muốn học với mẹ hai năm để lấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở nữa!”
Tào Lệ Quyên nghe vậy có chút không vui, nói: “Cô muốn học hai năm thì không vấn đề gì, nhưng có thể học đến trình độ cấp hai hay không thì còn phải xem biểu hiện của chính cô! Giống như cô ngày hôm nay thì không thể được!”
Triệu Trân Trân chột dạ cúi thấp đầu.
Tào Lệ Quyên đưa cho cô một tập gồm nhiều tờ giáo án đã chuẩn bị trước, nói: “Những chữ này cô đều biết rồi có phải không? Nếu không biết thì tra từ điển. Ngày mai khi nào cô đến? Đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra cô!”
Triệu Trân Trân liên tục gật đầu, trả lời: “Buổi chiều ạ, sáng con phải đến cửa hàng lương thực để xếp hàng. Gần đây, cửa hàng lương thực mở cửa buổi sáng càng lúc càng muộn, mua lương thực xong xuôi đã gần mười giờ rồi, không kịp thời gian nữa!”
Cô nói xong còn có chút ngượng ngùng cười cười, tiếp tục: “Mẹ! Tháng này mẹ còn dư phiếu hay không, mẹ cho con hết đi!”
Tào Lệ Quyên đưa hộp vé cho cô, bất đắc dĩ nói: “Cô tự lấy đi!”
Triệu Trân Trân lấy tất cả các vé ra, bọc chúng trong một chiếc khăn tay rồi cẩn thận đặt vào trong túi xách, thanh âm vang dội nói lớn: “Cảm ơn mẹ!”
Tào Lệ Quyên yên lặng đặt chiếc hộp về chỗ cũ, liếc xéo con dâu một cái rồi hỏi: “Hai tháng nay phiếu tôi cho cô không ít đâu, ngoài đổi lấy phiếu sữa bột với người khác ra, cô còn đổi lấy gì nữa không?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, nói: “Kiến Minh và Kiến Quốc lớn rồi, đừng nhìn chúng vẫn chỉ là trẻ con, sức ăn không thua gì người lớn! Còn có Kiến Xương cũng vậy, khẩu phần ăn hàng tháng cũng chỉ vừa đủ. Nghe chú họ của con nói tỉnh Tề của chúng ta vẫn còn ổn, nhưng bên tỉnh Dự lại bắt đầu có chuyện rồi, vì vậy con muốn tích trữ một ít lương thực!”
Tào Lệ Quyên gật gật đầu, trước đây thì không biết, nhưng hai tháng trở lại đây bà ta đã nhận ra ba cậu nhóc quả thực ăn rất giỏi, lại hỏi: “Người ta có chịu đổi phiếu lương thực với cô không?”
Thành thật mà nói thì Triệu Trân Trân còn đang cảm thấy rất lo lắng. Mặc dù bác sĩ Tào đã đưa cho cô những tấm phiếu đang khan hiếm, nhưng muốn đổi phiếu lương thực thì rất nhiều người đều không sẵn lòng, dù sao bây giờ nhà ai cũng không dư dả gì phiếu lương thực.
Cô là người đã vận động toàn thể Công đoàn, khó khăn lắm mới đổi được hết số phiếu kia đi, nhưng cũng chỉ đổi được một phần ba số phiếu lương thực.
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không ai chịu đổi cả! Nhưng tháng này, số phiếu mẹ tích lũy không nhiều, để con nghĩ cách thế nào cũng có thể đổi về được một chút thôi!”
Nếu quả thực không được, cô sẽ đến phân xưởng của Xưởng bông nhà nước để hỏi. Ở đó có nhiều công nhân như vậy, sẽ có người sẵn sàng đổi với cô thôi!
Tào Lệ Quyên bỏ đào vào một cái bát rỗng, nhấc phích nước đổ nước nóng vào rồi lau khô. Sau đó dùng dao gọt trái cây gọt vỏ, cắt thành từng miếng, bà ta cầm nĩa lên ăn vài miếng rồi mới chậm rãi nói: “Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy. Cô trực tiếp tới nhà mấy hộ nông dân mua một ít lương thực không phải được rồi sao?”