Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80:

Chương 80:

Lúc còn trẻ khí quản của Vương Giá Hiên không tốt nên mắc bệnh hen suyễn. Mấy đêm trước mở cửa ngủ vô tình bị cảm lạnh, sau khi uống thuốc của vợ mình là bác sĩ Tào kê cho thì đã khỏe hơn nhiều, nhưng cả người ông ta vẫn không có chút tinh thần, lâu lâu lại ho khan hai tiếng.

Dù là vậy, vị hiệu trưởng già vẫn kiên quyết dạy một tiết tiếng Anh cho hai đứa cháu trai yêu quý Kiến Dân và Kiến Quốc của mình, rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Kiến Xương đã quen với việc học cùng mẹ, ngay từ đầu thằng nhóc đã học rất nghiêm túc. Tào Lệ Quyên yêu cầu thằng nhóc đọc bính âm tiếng Hán đã học ở tiết trước, không ngờ ngoại trừ một số âm uốn lưỡi ra thì phần còn lại đều phát âm rất chính xác rõ ràng.

Tào Lệ Quyên rất vui, lấy vở ô ly luyện chữ mà bà đã cố ý tới tận cửa hàng mua ra, trên bìa bà ta còn vẽ một bé trai bằng bút màu. Thằng nhóc mặc quần đùi xanh áo sơ mi màu be giống như Kiến Xương, để kiểu tóc rẽ ngôi giữa trông rất đẹp trai, vầng trán vừa rộng vừa sáng. Trên khuôn mặt bụ bẫm đầy ý cười, cười tươi đến mức đôi mắt to tròn híp hết lại!

Tiểu Kiến Xương vừa nhận được vở ô ly đã vui vẻ chỉ vào hình nhỏ trên đó, nói: “Bà nội, đây có phải là cháu không ạ?”

Tào Lệ Quyên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, là Kiến Xương của chúng ta, quyển vở này rất đẹp phải không?”

Tiểu Kiến Xương gật đầu thật mạnh.

Tào Lệ Quyên lại nói: “Vở đẹp như vậy, đợi lát nữa bà nội sẽ dạy cháu viết bính âm, cháu cũng phải viết đẹp một chút nhé?”

Tiểu Kiến Xương cười nói: “Được ạ!” Thằng nhóc vừa cầm vở lên như muốn khoe khoang, vừa nói với Triệu Trân Trân đang ngồi bên cạnh: “Mẹ, mẹ không có vở đẹp như vậy, chắc chắn là mẹ viết không được đẹp, vẫn là con thắng!”

Triệu Trân Trân dở khóc dở cười, trưa hôm nay sau khi ăn xong, bé tư Kiến Minh uống sữa no rồi cũng ngủ thiếp đi. Cô không yên tâm để mẹ Trương ở nhà một mình trông bọn trẻ, đợi cho đến khi Tiểu Kiến Minh tỉnh dậy mới qua đây.

Vì đã muộn nên lúc ra ngoài có hơi gấp, giấy bút đều quên mang theo.

Tào Lệ Quyên không hài lòng nhìn cô một cái, lấy ra vài tờ giấy nháp cùng với một cây bút đưa cho cô.

Nhưng lần này Tiểu Kiến Xương tính sai rồi, Triệu Trân Trân đã chăm chỉ luyện chữ năm năm trời. Mặc dù cô vẫn thua xa bác sĩ Tào, nhưng để thi với nhóc con này thì không thành vấn đề.

Lúc buổi học sắp kết thúc, Tào Lệ Quyên nhìn vào những chữ bính âm xiêu vẹo của cháu trai mình, không chỉ thế mà rất nhiều chữ còn viết sai. Cho dù cháu trai bảo bối của mình có đang nhìn bằng ánh mắt háo hức thì cũng thật khó để nói rằng, tất nhiên là Kiến Xương của chúng ta đã thắng rồi!

Bác sĩ Tào đổi qua một cách nói uyển chuyển hơn: “Kiến Xương à, mẹ cháu là người lớn, trước đây cũng đã từng luyện chữ. Đây là lần đầu tiên cháu viết nên nhất định là không giống nhau rồi. Bà nội tin cháu sẽ sớm viết được đẹp thôi, đúng không nào?”

Vương Kiến Xương nghe ra bà nội đang nói mẹ mình thắng, thằng nhóc không vui mím môi, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.

Triệu Trân Trân giả vờ như không nhìn thấy, đưa hai tờ giấy lớn viết đầy ắp chữ của mình cho con trai, nói: “Kiến Xương, nếu con không tin lời bà nội thì con tự xem đi, con viết đẹp hơn hay mẹ viết đẹp hơn?”

Tiểu Kiến Xương không phục mà nhận lấy, liếc nhìn nó vài lần rồi im lặng.

Chuyện này đã khiến thằng nhóc bị đả kích không nhỏ.

Sau giờ học, Triệu Trân Trân mang đào đã rửa sạch qua đó, bình thường Kiến Xương thích ăn nhất là tất cả các loại trái cây, đặc biệt là những quả đào vừa to vừa giòn. Thằng nhóc có thể một ngụm ăn hết một quả lớn, nhưng bây giờ còn không thèm liếc một cái, bàn tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt cây bút cúi đầu tiếp tục luyện bính âm.

Bình Luận (0)
Comment