Không còn cách nào khác, Triệu Trân Trân chỉ còn cách đích thân tìm đến tận cửa. Nhân lúc Vương Văn Quảng không có ở nhà, cô đã đem quyển Kiến Dân Kiến Quốc đến nhà họ Ngô để hỏi bài. Ngô Thanh Phương ngược lại rất kiên nhẫn giải thích chủ đề cho cô như dạy một đứa trẻ, nhưng trừ việc này ra, cô ấy không nói thêm một lời nào nữa.
Mọi chuyện chuyển biến cũng rất nhanh, Ngô Thanh Phương có thai. Có lẽ là do đây là đứa con đầu lòng nên cô ấy rất hay buồn nôn. Lúc đầu ăn gì cũng nôn ra, sau này cơn buồn nôn nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn không thể chịu được những món tanh mặn hay hoa quả. Chưa nói đến thịt lợn với cá, chỉ ví dụ như rau xào, vì là xào nên phải bỏ dầu vào chảo, trên rau ắt cũng sẽ có một lớp dầu. Chỉ có vậy mà mới nhìn thôi Ngô Thanh Phương đã không chịu được, thức ăn hàng ngày của cô ấy hoặc là chỉ ăn cơm trộn nước tương, hoặc là màn thầu với sợi cà rốt mặn.
Cứ ăn như vậy trong một tháng, một bà bầu như Ngô Thanh Phương chẳng hề béo lên mà cả người còn gầy đi rất nhiều.
Ngô Khải Nguyên chỉ có một cô con gái quý giá là Ngô Thanh Phương, trong bệnh viện không có thuốc để trị, vì vậy ông ấy đã đi khắp nơi để nghe ngóng tìm hiểu về các bài thuốc dân gian. Có một buổi sáng sớm hiệu trưởng Ngô đi chợ mua về hai cân nho xanh, ông ấy nhớ rằng từ nhỏ con gái mình đã rất thích ăn nho, không ngờ sau khi ăn được vài quả Ngô Thanh Phương đã lại nôn mửa.
Hiệu trưởng Ngô phiền muộn không thôi, một mình đi ra khỏi nhà để hít thở không khí thì tình cờ gặp được Triệu Trân Trân. Sau một hồi hỏi han nghe được được ngọn ngành câu chuyện, cô lập tức chạy về nhà lấy một lọ chanh đã được chưng cất thành cao.
Triệu Trân Trân cũng bị nôn mửa dữ dội khi mang thai đứa con đầu lòng, thím họ Châu Thục Bình đã đi hỏi han khắp nơi, cuối cùng nhận được một đơn thuốc gồm chanh, gừng tươi, mật ong, ... chưng thành cao. Mỗi ngày ăn vài thìa trước bữa cơm sẽ có tác dụng chữa ốm nghén rất tốt.
Ngay từ lúc Ngô Thanh Phương vừa có thai hay nôn nghén, Triệu Trân Trân đã nghĩ đến chuyện này rồi. Nhưng chanh thực sự không dễ mua, nhờ người phải nhờ tới hai lớp quan hệ, cuối cùng nhờ được một người lái tàu ở nhà ga mới mang được từ phía Nam tới mười mấy quả.
Mẹ Trương đã chưng xong từ vài ngày trước rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa cho nhà họ Ngô.
Khẩu vị của Ngô Thanh Phương đã cải thiện rất nhiều từ sau khi ăn cao chanh, thái độ của cô ấy với Triệu Trân Trân tự nhiên cũng thay đổi theo. Cô ấy chủ động mời Triệu Trân Trân đến làm khách, mà cô cũng có cơ hội nói về việc viết kịch bản cho vở kịch hiện đại.
Ngô Thanh Phương đâu phải chưa từng viết kịch bản cho kịch nói, vì lý do sức khỏe nên cô ấy không đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh nên do dự một lúc đã gật đầu đồng ý.
Nhưng Ngô Thanh Phương là người được đào tạo chính quy, ngay cả lời thoại của các nhân vật trong kịch bản cũng mang một vẻ nho nhã gượng gạo, hơn nữa mạch truyện không đủ gay cấn. Triệu Trân Trân không quá hài lòng, sửa đi sửa lại đã mất rất nhiều thời gian.
Nhưng cuối cùng, bản thảo mà cô nhận từ tay cô giáo Ngô vẫn chưa phải là bản thảo cuối cùng. Triệu Trân Trân đã mang nó đến Công đoàn nhờ các đồng nghiệp đưa ra ý kiến, có một số phần không phù hợp đều đã được sửa lại.
Kịch bản đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn vấn đề về diễn viên. Công đoàn quá ít người, hơn nữa người có thể diễn kịch được cũng không nhiều, có đây không phải là vấn đề lớn lao gì.
Tất cả đều có thể từ từ giải quyết.
Chiều thứ bảy, Triệu Trân Trân đưa bọn trẻ cùng mẹ Trương đến nhà cha mẹ chồng mình.