Triệu Truyền Hà bán tín bán nghi nói: “Người thành phố sẽ thích rượu của chúng ta sao?”
Triệu Trân Trân không muốn nhiều lời với anh ta, vì vậy cô nói: “Em hãy thử đi, nếu không được thì tính sau!”
Khi nói đến công việc kinh doanh, Kiến Quốc đều rất quan tâm, mấy lần ngẩng đầu lên định ngắt lời nhưng đều bị mẹ trừng mắt nên không dám nói. Sau khi Triệu Truyền Hà hừng hực khí thế rời đi, thằng bé đặt bút xuống và uất ức nói: “Mẹ, tại sao mẹ không cho con nói chuyện?”
Triệu Trân Trân cười và nói: “Con thật ngốc. Cậu con từ trước đến nay luôn không đáng tin cậy. Nếu con nói với cậu rằng con đang làm ăn và kiếm được rất nhiều tiền, cậu sẽ vay tiền con thì làm sao?” Kiến Quốc nghe xong câu này lập tức khum vai, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Dù thằng bé đã dành dụm được không ít tiền, nhưng đều là tiền để mua xe, cho vay tiền là tuyệt đối không được!
Lúc Triệu Truyền Hà trở lại thôn họ Triệu trời đã tối, Vương Ngọc Hoa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh ta, cho rằng việc đã thành công nên vui vẻ hỏi: “Chị đã đồng ý xin việc cho anh rồi hả?”
Triệu Truyền Hà lắc đầu và nói: “Không, nhưng gia đình chúng ta có thể sẽ phát tài!”
Trên đường về, trong lúc ngồi xe nhàm chán anh ta đã nhẩm tính đơn giản. Nếu đúng là hàng tốt thì bán được như lời chị gái nói, rượu quê mình chất lượng rất tốt, mùi vị và màu sắc cũng không tệ, nhược điểm duy nhất là độ rượu hơi quá mạnh.
Xã Anh Đào dùng chum nhỏ hai cân rưỡi để nấu rượu, giá rượu bán lẻ ở cửa hàng thực phẩm là ba hào nửa cân. Theo mức giá này, một chum là một tệ năm hào, một ngày không cần bán nhiều quá, bán được năm chum là có bảy tám tệ. Một tháng tính ra là có hai trăm tệ, trừ chi phí ít nhất một tháng cũng có thể kiếm được năm sáu chục tệ.
Nghĩ đến việc kiếm được hàng trăm tệ mỗi năm, Triệu Truyền Hà cảm thấy rất sung sướng.
Anh ta mặc dù lười biếng nhưng vẫn còn sĩ diện, hai năm qua nhà người khác càng ngày càng khá giả, mà anh ta lại càng ngày càng nghèo, anh ta cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Triệu Truyền Hà càng nghĩ càng thấy sướng, đứng dậy chạy đến chái nhà phía đông bưng sáu vò rượu ra. Thấy bụi bám đầy xung quanh, anh ta lấy chiếc khăn treo trên dây phơi lau chùi cẩn thận.
Vương Ngọc Hoa bối rối trước hành vi của chồng, chồng nói sắp phát tài, chỉ dựa vào vài vò rượu này là có thể phát tài sao?
Đừng nói là nghĩ đến tiền nhiều quá mà phát điên rồi đấy chứ?
Cô ta đi đến giật lấy chiếc khăn mặt, rất không vui nói: “Anh điên à? Đây là khăn lau mặt đấy!”
Triệu Truyền Hà không tức giận mà còn cười nói: “Ngọc Hoa, anh không điên, em có biết Bình Thành mới mở một cái chợ rất lớn không? Chị nói chỉ cần là đồ tốt, cái gì cũng có thể bán được. Rượu của thôn chúng ta đã vang danh xa gần, chị bảo anh đi bán rượu. Anh đã tính rồi nếu, thực sự bán được thì sẽ kiếm được không ít tiền!”
Vương Ngọc Hoa còn tưởng chuyện tốt đẹp gì lớn lao, cô ta bĩu môi nói: “Hiện tại trong thành phố người ta có thiếu gì đâu, chẳng lẽ lại thiếu cái này của anh?”
Triệu Truyền Hà trong lòng đang khí thế hừng hực, nghe vậy có chút không vui nói: “Anh mệt mỏi cả ngày còn chưa ăn cơm, em đi làm bát mì cho anh đi!”
Khi chồng ở nhà, Vương Ngọc Hoa mỗi ngày ba bữa đều đưa bọn trẻ đến nhà cha mẹ chồng ăn cơm, hôm nay Triệu Truyền Hà không có ở đây, cô ta sợ Chu Hồng Anh sẽ tỏ thái độ nên không đi. Dù sao trong nhà cũng không thiếu lương thực, trong vại bột còn nửa vại, có rau nhà tự trồng, cô ta đi hái một nắm đậu đũa non.
Buổi sáng ăn canh đậu đũa, buổi trưa ăn canh đậu đũa, buổi tối vẫn là ăn canh đậu đũa là do cô ta và hai người con gái thích ăn canh đậu đũa sao? Đương nhiên là không phải, chỉ là làm như vậy nhanh gọn đỡ mất thời gian. Nhưng Triệu Truyền Hà không thích canh đậu đũa vì đã ăn quá nhiều rồi, anh ta thích ăn mì, thích ăn nhất là mì sốt. Sợi mì được nghiền thành sợi dai, sau đó được tưới lên một lớp nước sốt dày, ăn vào rất ngon. Vương Ngọc Hoa cũng thích ăn mì này, nhưng cô ta lười, làm mì mất thời gian hơn canh đậu đũa nhiều.