Ví dụ như chuyện bảo chị ấy tìm một công việc cho Truyền Hà. Truyền Hà đã ngoài ba mươi tuổi rồi, cũng không khéo tay, nếu vào xưởng thì chỉ là dựa vào quan hệ, nếu làm nghiêm ngặt theo kỷ luật của đảng, điều đó tuyệt đối không được phép. Nó sẽ có ảnh hưởng nhất định đến chị Trân Trân, hơn nữa, dù là người nhà của mình nhưng nói thẳng ra là chúng ta đi nhờ giúp đỡ, đi nhờ vả thì lời nói phải khách sáo chút!”
Giống như Triệu Truyền Hà, bí thư thôn cũng mới tốt nghiệp cấp 2, nhưng anh ta thông minh có năng lực. Kể cả bây giờ cũng không ngừng học hỏi, đặc biệt chú ý đến tinh thần chính sách của cấp trên, làm việc chăm chỉ. Trong nửa năm gần đây có tin rằng công xã sẽ chọn một số cán bộ từ trong thôn, mục tiêu của bí thư thôn rất xa, bước ra khỏi thôn họ Triệu chỉ là bước đầu của anh ta.
Ông Triệu cúi đầu không nói gì, nhưng vẫn ghi nhớ những lời này. Ngày hôm sau lập tức gọi Triệu Truyền Hà đến và nói những lời này ngay trước mặt Chu Hồng Anh. Về sau khi Triệu Trân Trân làm lễ đầy tháng cho Đường Đường, Triệu Thanh Sơn nhân tiện qua thôn nói cho họ biết, cũng không thông báo cụ thể gì. Ở nông thôn quy định nhiều, con gái lấy chồng vị trí trong gia đình cha mẹ đẻ sẽ bị hạ thấp, nếu không thông báo cho gia đình mẹ đẻ chắc chắn sẽ bị quở trách. Nhưng bọn họ vẫn cắn răng mà đi, không những đi mà khi ở nhà con gái còn rất biết điều, không dám nói một câu thừa thãi nào.
Sau khi tổ chức xong đầy tháng cho Đường Đường, Triệu Truyền Hà vì công việc của mình mà liên tục mang theo những thứ không đáng tiền đến nhà Triệu Trân Trân. Cái này cũng không phải anh ta ra mà do bí thư thôn chỉ cho.
Triệu Truyền Hà mỉm cười với ông Triệu và nói: “Cha! Cha nghĩ đi làm ở xưởng là chuyện tốt sao? Đôi khi dỡ hàng hóa trong xưởng còn nặng hơn cả một bao lương thực! Hậu Lễ khỏe mạnh mới có khả năng làm việc này, con từ nhỏ đã yếu ớt, không thể làm được như vậy. Đã thế còn phải làm ca đêm, giờ người khác đi ngủ thì không được ngủ, quá khổ!”
Ông Triệu liếc nhìn con trai, cảm thấy cũng có lý, ông ta nhồi thuốc lá khô vào tẩu và nói: “Truyền Hà, con đã tốt nghiệp cấp hai, là người có văn hóa, có đủ tư cách để làm cán bộ. Hay là nhờ chị gái con sắp xếp để con làm tổ trưởng hay chủ nhiệm gì đó?”
Triệu Truyền Hà ngẩn người trong giây lát, đột nhiên dao động. Nhưng anh ta ít nhiều cũng có hiểu biết, hiểu rõ bản thân mình chứ không viển vông như ông Triệu, anh ta lắc đầu cười nói: “Cha, các xưởng thăng chức cán bộ đều có quy trình, phải xem biểu hiện trong công việc, làm sao có thể vừa mới đến là được làm cán bộ luôn. Thực sự con cũng không muốn đến xưởng nữa, nó quá gò bó! Con đã chuẩn bị để kinh doanh rồi!”
Ông Triệu rít mạnh một hơi thuốc lá, hoàn toàn không đồng ý với ý kiến của con trai.
Triệu Truyền Hà hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của ông ta, tiếp tục nói: “Cha, rượu của thôn chúng ta được khen là ngon, con chuẩn bị đi bán ở chợ lớn Bình Thành, chắc chắn có thể kiếm được tiền!”
Ông Triệu mặc dù không tán thành việc làm ăn của con trai, nhưng vẫn nói: “Mùa thu năm ngoái anh trai con nấu rượu còn không ít, con muốn bao nhiêu?”
Triệu Truyền Hà ăn hết một bát mì lớn và đẩy mười vò rượu bằng xe cút kít.
Một ngày sau, Triệu Truyền Hà chuẩn bị mang rượu đi Bình Thành. Nhưng anh ta còn chưa lên mà lái xe đã chê anh ta mang quá nhiều hành lý nên tính thêm 5 hào phụ thu làm anh ta tiếc đứt tóc.
Đầu óc Triệu Truyền Hà dọc đường đều đang mơ màng về giấc mộng phát tài, khi đến bến xe Bình Thành, mười lăm vò rượu được buộc bằng dây gai được đặt xuống đất anh ta mới đột nhiên tỉnh táo. Nhờ người ở bến xe trông giúp, anh ta tìm xe rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một chiếc xe ba bánh để chở hàng.
Khi anh ta mang rượu đến chợ thì đã là buổi trưa, người ở chợ lúc này rõ ràng là đã ít hơn, Triệu Truyền Hà đau xót trả năm hào cho người đạp xe ba bánh, tìm một chỗ trống để đặt rượu xuống. Chợ vốn đã ít người, anh ta cũng không nói một tiếng, khi có người tò mò nhìn, anh ta cũng không nói gì, lại còn tò mò nhìn người ta. Cứ ngẩn ngơ như vậy một hai tiếng đồng hồ mà không bán được một vò rượu nào!