Vương Văn Quảng gật đầu, và lại hào hứng nói: “Điều này thực sự quá tuyệt vời!”
Nhưng sự thật chứng minh họ đã vui mừng quá sớm, đợi đến tháng 7 mà vẫn chưa nhận được văn bản chính thức, đến cuối năm thì thông báo đột ngột ập đến.
Tại thời điểm này, việc tuyển sinh của các trường cao đẳng, đại học đã kết thúc.
Nhưng đây vẫn là một tin vui, đặc biệt là đối với Kiến Dân, hiện cậu bé đã là học sinh lớp 12, lý tưởng của cậu bé là theo học khoa Toán của đại học Bắc Kinh. Nếu theo phương thức giới thiệu tuyển sinh trước đó, với điều kiện hiện tại có lẽ cũng không thành vấn đề, nhưng vào đại học như vậy khiến cậu bé cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ thì tốt rồi, thống nhất đổi thành thi cử, Kiến Dân rất tự tin sẽ thi đỗ vào đại học Bắc Kinh, hơn nữa sẽ thi đỗ với số điểm cao tuyệt đối.
Sau khi Kiến Quốc biết được tin tức này cũng nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch của mình.
Anh cả chắc chắn có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, em ba cũng nói sau này phải đến Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh. Về phần em tư thì người ta là thiên tài, sau này nhất định là tùy tiện học Thanh Hoa, Bắc Đại. Ba anh em đến Bắc Kinh học đại học cũng không thể đến phiên thằng bé lại hạ cấp xuống đại học Bình Thành, như vậy thì quá mất mặt rồi. Huống chi chủ nhiệm lớp nói, chỉ cần thằng bé có thể duy trì thành tích như hiện tại thì Bắc Đại cũng không phải là vấn đề. Cho nên mục tiêu mới của Kiến Quốc là khoa kinh tế đại học Bắc Kinh.
Năm ngoái lúc đến Bắc Kinh chơi, cha mẹ dẫn bọn chúng đến khuôn viên trường Bắc Đại. Lúc đó Kiến Quốc cảm thấy không liên quan gì với mình, cả quá trình đều không chú ý gì. Bây giờ thằng bé có hơi hối hận đã không quan sát tỉ mỉ một chút những con đường càng phồn hoa hơn ở gần đại học.
Ngay từ mùa xuân, chính quyền Bình Thành đã đặc biệt ra văn kiện, vì để làm sôi động nền kinh tế, đề xướng và khuyến khích cá thể buôn bán. Cho phép một bộ phận nhà cửa ở gần chợ cải tạo mặt tiền, nhưng không thể hoạt động kinh doanh không có giấy phép, phải tiến hành kinh doanh chính quy có đầy đủ giấy phép kinh doanh. Hơn nữa còn miễn thuế trong vòng một năm. Nhưng cho dù như thế cũng không có bao nhiêu người dám thử. Bây giờ hơn nửa năm đã qua, nhìn thấy những người can đảm phát tài, rất nhiều người lập tức nối tiếp theo.
Vì vậy, bây giờ mua đồ càng dễ dàng hơn trước kia. Ngoại trừ cửa hàng thịt, cửa hàng gạo, cửa hàng thực phẩm phụ quốc doanh ra, còn có không ít cửa hàng do tư nhân mở. Đồ đạc đều tương đương nhau, giá cả cũng xấp xỉ, có một số hàng hóa còn chưa đầy đủ như quốc doanh, nhưng khác biệt duy nhất chính là thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng rất tốt. Mọi người đều chịu đủ sự khinh thường của nhân viên bán hàng quốc doanh rồi, cửa hàng tư nhân bất luận bán gì, chỉ cần chất lượng đạt chuẩn thì việc làm ăn đều không tệ.
Sáng sớm mua bánh cũng không cần đến nhà hàng quốc doanh xếp hàng, bên đường đã có những sạp hàng bánh mọc lên. Trong chảo dầu lớn chiên những chiếc bánh quẩy vớt ra còn bốc lên hơi nóng, bánh nướng mới ra lò nóng hổi. Một chén tào phớ tràn đầy chỉ năm xu, rẻ hơn một xu so với nhà hàng quốc doanh, còn có thể được ăn sợi cải mặn miễn phí.
Kiến Quốc sớm đã suy nghĩ, mặc dù chợ phía tây vẫn rất náo nhiệt, người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng Bình Thành chỉ có mấy triệu người.
Rất nhiều người cũng sẽ không chạy đến phía tây mỗi ngày để mua đồ, đặc biệt là khi thời tiết quá nóng hoặc quá lạnh sẽ mua thứ gì thuận tiện nhất ngay cửa nhà.
Trên một con đường ở phía ngoài nhà của họ, cửa hàng thịt, cửa hàng gạo, cửa hàng thực phẩm phụ, nhà hàng quốc doanh xếp thành một dãy. Bây giờ lại thêm không ít cửa hàng do tư nhân mở. Có cửa hàng rau chuyên bán rau cải, có tiệm tạp hóa bán đủ loại hàng hóa. Còn có tiệm cơm, thức ăn trong đó ngon hơn so với nhà hàng quốc doanh, độ đa dạng cũng nhiều, hơn nữa chỉ dùng tiền là được rồi, không cần phiếu cơm. Còn có một tiệm vải, một tiệm bán văn phòng phẩm nhỏ.
Vương Kiến Quốc cảm thấy còn thiếu một tiệm bán bánh.