Cửa hàng gạo quốc doanh là một cửa hàng lớn bốn gian. Mặc dù ở phía tây của nó cũng là một dãy nhà, nhưng căn này là nhà riêng, tuy gần chợ nhưng chỉ có cửa sổ không có cửa lớn. Dù Kiến Quốc cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, nhưng nhà của người ta thì người ta tự ở, đó cũng là chuyện không có cách nào.
May mà ở thời điểm tháng tám, người nhà này cuối cùng đã nghĩ thông rồi, mở cửa sổ ra làm thành cửa lớn. Căn nhà bốn gian tách ra ở giữa, ngăn cách thành hai cửa hàng rất rộng rãi, tiền thuê một tháng hai mươi tệ. Vốn dĩ Kiến Quốc đã nhắm vào chỗ này nên đã bàn bạc với mẹ, lập tức thuê cả hai cửa hàng.
Thằng bé dùng một cửa hàng trong số đó để bán bánh, một cửa hàng còn lại thằng bé còn chưa nghĩ ra muốn làm gì thì đã bị dì nhỏ Linh Tuệ trong nhà bà thím lấy đi mất. Năm ngoái lúc cô ấy tham dự cuộc thi toàn quốc không cẩn thận đã bị thương gãy xương ở phần chân. Mặc dù đã hồi phục kha khá nhưng thể lực lại không thể hồi phục được như trình độ trước kia, lực bật nhảy đã kém xa so với lúc trước. Không còn cách nào khác chỉ có thể lựa chọn giải nghệ. Vận động viên bọn họ cũng có biên chế quốc gia. Gần đây chính quyền sắp xếp để cho cô ấy đến làm giáo viên dạy thể dục cho trường tiểu học ở gần nhà.
Triệu Linh Tuệ là một người tính tình nóng nảy, tính toán đâu ra đấy thì làm giáo viên được ba tháng, sau đó không thèm quan tâm đến sự phản đối quyết liệt của người nhà đã từ chức. Sau khi từ chức cũng không tìm việc làm, mỗi ngày đều giúp đỡ Chu Thục Bình làm bánh, bán bánh. Bởi vì có sự giúp đỡ của cô ấy, việc làm ăn của tiệm bán bánh ở chợ phía tây của Chu Thục Bình cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng Triệu Linh Tuệ vẫn là một cô gái chừng hai mươi tuổi, cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách.
Sau này Kiến Quốc mở cửa hàng bán bánh ở trong thành phố. Bởi vì chủng loại bánh quá ít nên thằng bé nhờ Triệu Linh Tuệ giúp đỡ, mua không ít kẹo mạch nha, kẹo đậu phộng, còn có hoa quả khô đủ màu sắc từ chợ phía tây. Khi Triệu Linh Tuệ biết được trong tay thằng bé còn có một cửa tiệm trống thì lập tức muốn qua đó. Nhưng mà cô ấy không bán bánh mà là định bán quần áo.
Bây giờ Bình Thành có rất nhiều cửa tiệm tư nhân mới mở, nhưng tiệm bán quần áo may sẵn thì thật sự không nhiều. Nguyên nhân trong việc này rất nhiều, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vấn đề nguồn hàng. Xưởng may không giống như những ngành hàng khác, ngưỡng cửa là vô cùng cao. Trước kia quần áo may sẵn bán ở cửa hàng bách hóa của Bình Thành đều là nhập hàng từ các nơi như Thượng Hải. Bây giờ chủ yếu bán quần áo may sẵn của xưởng may Bình Thành, kiểu dáng đẹp, giá cả cũng tốt, vì vậy nguồn tiêu thụ rất tốt.
Trong tình huống như thế, tiệm bán quần áo tư nhân không dễ mở, cho dù mở thì ước chừng việc làm ăn cũng không thể tốt.
Sau khi Kiến Quốc biết được dự định này của cô ấy thì nghi ngờ nói: “Dì nhỏ, dì lại không biết may quần áo, không có hàng hóa, dì bán cái gì?”
Kiến Xương suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Dì nhỏ, quần áo của cửa hàng bách hóa không có nhiều mẫu đẹp, dì có thể tự mình thiết kế quần áo để bán!”
Kể từ khi đậu vào lớp Mỹ thuật của trường trường trung học số một, trong kỳ nghỉ lại có La Tây Thành chỉ dạy thêm, trình độ hội họa của Kiến Xương đã được nâng cao không ít. Hơn nữa có gu thẩm mỹ đặc biệt của bản thân, cụ thể về phương diện ăn mặc chính là phải chú trọng đến cá tính hóa. Bây giờ quần áo mà thằng nhóc mặc chính là thằng nhóc tự vẽ kiểu để cho mẹ Triệu Trân Trân may.
Triệu Linh Tuệ liếc mắt nhìn bộ đồ đệm bông trên người Kiến Xương, kiểu dáng quần áo không có khác biệt gì so với áo khác thông thường, nhưng thân áo dùng chất liệu vải tuýt màu xám tro, trên tay áo lại kết cùng chất liệu màu vàng nhạt. Chỉ một chút khác biệt này đã khiến cho khí chất của cả bộ quần áo đều thay đổi, rõ ràng đặc biệt mang phong cách thời thượng, nhìn rất Tây.