Triệu Linh Tuệ tiến lên nhìn kỹ bộ quần áo của thằng nhóc một chút, sợi vải lót bên trong là rời. Đợi đến mùa xuân thời tiết ấm áp còn thể chỉ mặc làm áo khoác bên ngoài.
Ý tưởng của Kiến Xương rất hay, đáng tiếc là Triệu Linh Tuệ không làm được. Thứ nhất là cô ấy không có khả năng thiết kế như Kiến Xương, thứ hai là kỹ năng may vá của cô ấy là con số không.
Nhưng thật ra Triệu Linh Tuệ đã có dự định rồi. Cô ấy thông qua sự giới thiệu của chị họ Triệu Trân Trân quen biết được chị Quách, xưởng phó của xưởng may, vô cùng thuận lợi nhập được quần áo may sẵn của xưởng may. Chi phí cửa hàng của bản thân thấp, định giá hơi rẻ hơn một chút so với cửa hàng bách hóa, cũng không cần phiếu quần áo may sẵn, sau khi khai trương việc làm ăn rõ ràng không tệ.
Triệu Linh Tuệ không biết thiết kế quần áo, cũng không biết may quần áo, nhưng khiếu thẩm mỹ của cô ấy thì vẫn có. Trước kia lúc ở đội bóng chuyền, phụ cấp được phát mỗi tháng không nhiều, ăn ở trong đội đều không tốn tiền, phần lớn đều tiêu vào việc mua quần áo. Vóc dáng của cô ấy rất cao, khoảng một mét bảy mươi lăm. Mặc dù sức rất mạnh nhưng thật ra rất gầy, không khác gì một người mẫu.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác nỉ màu xám tro, quần dài hoa văn ô vuông, cắt mái tóc tomboy gọn gàng, bản thân chính là một bản hiệu sống.
“Trân Trân, em đã đặt tên cho Đường Đường chưa?”
Hôm nay là chủ nhật, chị Quách dẫn theo con riêng và con của mình Tiểu Phúc đến nhà chơi.
Triệu Trân Trân vừa gói hoành thánh vừa cười nói: “Đặt rồi, Văn Quảng vì để đặt tên cho Đường Đường mà tra cứu rất nhiều sách, chọn rất nhiều cũng không hài lòng. Cuối cùng vẫn là nghe theo em, đặt tên là Vương Na Na!”
Chị Quách cười nói: “Tên này hay đấy, dễ nghe dễ nhớ cũng dễ đọc!”
Triệu Trân Trân cười cười, hỏi: “Công việc của cha Tiểu Phúc vẫn thuận lợi chứ?”
Chị Quách gật đầu nói: “Anh ấy lười biếng quen rồi, bây giờ đã quen với cục văn hóa. Thật ra so với làm ở xưởng thì cục văn hóa không bận chút nào!”
Vốn dĩ cuộc sống ở Huệ Dương của chị Quách và Khổng Vân Đào rất tốt. Mặc dù Huệ Dương là một huyện thành, nhưng cuộc sống cũng xem như tiện lợi. Công việc của hai vợ chồng đều không mệt, áp lực cũng không lớn, thu nhập cũng không phải là thấp. Cuộc sống gia đình của họ trôi qua rất rất thoải mái. Nhưng năm ngoái cha của Khổng Vân Đào đột nhiên trúng gió bị bại liệt, nằm liệt trên giường không thể tự lo liệu. Khổng Vân Đào là con trai độc nhất, phía trên có hai chị gái, một người lấy chồng xa đến ngoài tỉnh, người còn lại cũng chưa về hưu, bình thường công việc cũng rất bận. Trong tình huống như thế, hai vợ chồng chị Quách chỉ có thể lựa chọn trở về Bình Thành.
Từ Bình Thành điều đến huyện thành rất dễ, nhưng từ huyện thành điều ngược lên là vô cùng khó. Vị trí công tác thích hợp thì càng là có thể gặp nhưng không thể cầu, thậm chí có lúc phải nhờ vào vận may. Triệu Trân Trân vì chuyện của vợ chồng họ cũng tốn một phen công sức. Vị trí công tác của chị Quách còn dễ nói, không vào được thị chính thì xưởng, hầm mỏ, xí nghiệp tương đối dễ dàng. Xưởng may chỉ có một xưởng phó, chị Quách cứ đến xưởng may làm xưởng phó, phụ trách chính tiêu thụ.
Khổng Vân Đào ở Huệ Dương chỉ là thành viên của phòng tuyên truyền, bàn về cấp bậc còn không bằng chị Quách. Nhưng người như anh ta hết sức tự do không tập trung. Vốn dĩ chụp ảnh chỉ là sở thích nghiệp dư của anh ta, nhưng bởi vì đã có không ít tác phẩm được đăng trên báo chí, tập san. Người thường xuyên không xin phép đã ra ngoài một chuyến là bốn năm ngày như anh ta không thể đến xưởng, hầm mỏ, xí nghiệp, đơn vị cơ quan thông thường được. Triệu Trân Trân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy duy nhất chỉ có cục văn hóa là tương đối thích hợp, nên đã nhờ vào mối quan hệ để điều anh ta vào.
“Truy Truy, Tiểu Phúc, các con có đói bụng không? Có muốn ăn bánh quy không?”
Tiểu Phúc ba tuổi đang chơi rubik của Kiến Minh. Cậu bé lắc đầu, chỉ vào anh nói: “Con không đói, anh đói rồi. Anh cao lớn, anh phải ăn rất nhiều!”