Con riêng của chị Quách – bé Truy Truy bây giờ đã mười mấy tuổi rồi, vóc dáng cao lớn không ít, nhưng tính cách vẫn có chút xấu hổ. Có thể nhìn ra, tình cảm của cậu bé và Tiểu Phúc rất tốt.
Truy Truy liếc nhìn em trai một cái, có hơi ngại ngùng nói: “Dì Triệu, con không đói!”
Triệu Trân Trân cười, lau tay sạch sẽ, lấy một bịch bánh quy từ trong tủ ra, đưa cho Kiến Minh: “Con chia cho tất cả mọi người đi!”
Kiến Minh gật đầu, xé mở bánh quy hỏi: “Mẹ, anh cả, anh hai, anh ba có ăn không?”
Kiến Dân và Kiến Quốc đều đang học trên lầu, Kiến Xương cũng đang làm bài tập văn hóa trong phòng sách.
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không cần chia cho các anh. Hoành thánh đã gói xong rồi, sắp ăn cơm rồi, các con cũng ăn ít thôi!”
Vừa rồi Kiến Minh quét mắt nhìn qua một lượt, một túi bánh quy có ba mươi cái. Vốn dĩ cậu nhóc dự định chia cho mỗi người mười cái, nếu mẹ đã nói phải ăn ít, vậy thì sẽ đổi thành năm cái được rồi, phần còn lại cậu nhóc cất lại để ngày mai ăn.
Mặc dù Tiểu Phúc nói không đói bụng, nhưng vẫn rất vui vẻ nhận lấy năm cái bánh quy. Bàn tay nhỏ cầm lấy rất nhanh đã ăn hết rồi. Truy Truy đưa cho cậu bé một cái mình còn dư lại.
Chị Tần hầm một nồi vịt, xào vài món ăn, nấu hoành thánh nhân tôm xong, bày đầy cả một bàn.
Sau khi ăn cơm xong, Kiến Dân Kiến Quốc tiếp tục lên lầu làm bài, Kiến Xương và Kiến Minh ngủ trưa, Truy Truy cũng đi theo. Sau khi dỗ Tiểu Phúc ngủ, chị Quách và Triệu Trân Trân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách tán gẫu.
“Trân Trân, em nói xem, chính sách hiện tại chắc sẽ không thay đổi nữa chứ?”
Triệu Trân Trân sững người một chút, đặt chén trà xuống nói: “Ý chị là phương diện nào?”
Chị Quách cười cười nói: “Tháng trước chị đi Thượng Hải công tác, đã cố tình lưu ý một chút, tổng thể việc buôn bán bên đó phát triển mạnh hơn so với chúng ta bên này. Nhưng các cửa tiệm ở mặt tiền đều là quốc doanh, tư nhân còn chưa được phép mở cửa, so ra thì bên này của chúng ta linh hoạt hơn nhiều!”
Triệu Trân Trân cười hỏi: “Chị muốn mở cửa hàng à?”
Chị Quách lắc đầu nói: “Không phải! Là suy nghĩ của Vân Đào. Anh ấy sống ở Huệ Dương nhiều năm như vậy cũng không gấp gáp. Sau khi trở lại Bình Thành tự nhiên lại nóng vội rồi, nói là thăng quan vô vọng, muốn kiếm thêm tiền. Cục văn hóa là cơ quan không có thu nhập ngoài, những tác phẩm đó của họ được xuất bản ra, tiền nhuận bút cũng rất có hạn nên muốn mở một tiệm chụp ảnh. Vừa đúng căn nhà cũ của nhà anh ấy sát đường, sửa thành cửa hàng mặt tiền là được!”
Triệu Trân Trân trả lời: “Chị yên tâm, chính sách là không có vấn đề. Nhưng mà có văn kiện quy định, nhân viên công chức nhà nước là không được phép làm việc bán thời gian, làm cá thể. Anh ấy muốn mở tiệm chụp ảnh thì phải từ chức đã!”
Cấp bậc của Khổng Vân Đài thật sự là quá thấp, ở phòng tuyên truyền của huyện Huệ Dương là một thành viên bình thường. Chức vị ngang hàng khi điều đến cục văn hóa Bình Thành chính là nhân viên văn phòng. Trên cơ bản thì nhân viên trong văn phòng đều là thanh niên ba mươi tuổi trở xuống. Anh ta đã bốn mươi tuổi rồi, cộng thêm không thích biểu hiện trong công việc, khả năng thăng chức quả thật không lớn.
Chị Quách một mặt cảm thấy từ bỏ công việc là đáng tiếc. Công việc của cục văn hóa vừa có thể diện vừa nhàn rỗi, từ bỏ rồi có muốn vào lại cũng không dễ dàng như thế. Nhưng mở tiệm chụp ảnh cũng không tệ, kiếm được tiền là một mặt. Khổng Vân Đào rất thích chụp ảnh, đã chụp cho chị ta không ít ảnh. Sau khi con trai Tiểu Phúc ra đời, ảnh chụp càng dày chất thành đống. Mặc dù chị ta không hiểu về nhiếp ảnh, nhưng cũng có thể cảm nhân được dưới ống kính của chồng, chị ta và con trai đặc biệt xinh đẹp.
Đây chắc hẳn là do kỹ thuật chụp hình tương đối cao.
Triệu Trân Trân nhìn chị ta im lặng không nói, tiếp tục nói: “Chị Quách, thật ra ý này của Vân Đào nhà chị không tệ. Chị xem trên phố các cửa tiệm đủ thể loại rất nhiều, nhưng tiệm chụp ảnh tư nhân thì thật sự không có! Lúc Đường Đường được một trăm ngày, Văn Quảng đã từng cố ý đi tìm, thật sự chỉ có tiệm chụp ảnh quốc doanh!