Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871:

Chương 871:

Trình độ chụp hình của họ thật sự không ra làm sao, ảnh rửa ra rất bình thường! Em nói trước nha, bất kể nhà chị có mở tiệm chụp ảnh hay không, đợi khi Đường Đường tròn tuổi, Vân Đào nhất định phải đến chụp hình giúp nhé!”

Chị Quách cười cười nói: “Điều đó chắc chắn không có vấn đề! Trân Trân, thật ra thì điều bây giờ chị buồn nhất…” Chị ta còn chưa nói xong thì đã có tiếng khóc của trẻ nhỏ truyền đến, sau đó chính là Tiểu Phúc chạy như bay tới.

“Mẹ! Em gái Đường Đường thức rồi, con đưa búp bê vải cho em ấy chơi, không biết tại sao em ấy lại khóc rồi!”

Triệu Trân Trân vừa đi về phía phòng ngủ, vừa cười nói: “Tiểu Phúc, không liên quan đến con đâu, có lẽ là em gái đói rồi!”

Đường Đường ngủ trưa rất có giờ giấc, thông thường khoảng mười hai giờ rưỡi là vào giấc, khoảng hai giờ chiều thì thức dậy. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi tỉnh dậy cô bé không nhìn thấy mẹ, cũng không nhìn thấy cha, cũng không có dì Tần. Trong lòng cô bé rất không vui, còn có chút tủi thân. Đã vậy lúc này còn có một anh trai xa lạ, cười với cô bé một cách khó hiểu, còn nhét búp bê vải cho cô bé nữa!

Thật sự là quá tức giận mà!

Vốn dĩ cô bé không thích búp bê vải, thứ cô bé thích nhất là ngựa gỗ và xe hơi nhỏ có thể chạy đảo qua đảo lại rất xa trên đất!

Đường Đường càng nghĩ càng tủi thân, thế là méo miệng khóc lớn lên!

Cô bé không biết nói, chỉ có như thế thì mẹ mới có thể nhanh chóng đi vào.

Đường Đường khóc rất tủi thân, trong khoảnh khắc ấy trên gương mặt nhỏ bé còn mang một hàng nước mắt.

Triệu Trân Trân dùng khăn lông sạch lau nước mắt cho cô bé, bế lên dỗ dành: “Đường Đường không khóc nữa, mẹ đến rồi!”

Đường Đường thật sự lập tức không khóc nữa. Không những không khóc mà còn cười với mẹ.

Chị Quách cũng dẫn theo Tiểu Phúc đi tới. Đường Đường rúc vào trong lòng mẹ, vô cùng thân thiện cười với Tiểu Phúc.

Triệu Trân Trân hôn Đường Đường, thả cô bé xuống thảm trong phòng khách. Trên đó có đồ chơi xếp gỗ, xe hơi nhỏ, ngựa gỗ nhỏ mà cô bé thích, còn có rubik của Kiến Minh nữa. Cô bé rất thích tự chơi, một mình có thể chơi rất lâu. Tiểu Phúc có hứng thú rất nhiều với rubik, hai đứa trẻ tự mình chiếm lấy một góc thảm, tự chơi đồ của mình.

Triệu Trân Trân lại ngồi lên ghế sô pha, tiếp tục đề tài vừa nãy: “Chị Quách, chị buồn chuyện gì?”

Chị Quách liếc nhìn lên lầu một cái, nhỏ tiếng nói: “Trân Trân, chị thật ngưỡng mộ em, bốn đứa con học hành đều tốt như thế! Thằng bé Truy Truy này từ nhỏ phản ứng đã chậm, chương trình học tiểu học còn miễn cưỡng có thể theo được, cấp 2 thì căn bản không được rồi. Mỗi ngày Vân Đào đều dạy thêm cho thằng bé. Bởi vì dạy nó không hiểu nên rất nhiều lúc đều nổi cáu với nó. Truy Truy vốn dĩ hướng nội, bị anh ấy dạy dỗ đến một câu cũng không dám nói. Chị nhìn thấy thật sự là khó chịu!”

Thật ra thì Triệu Trân Trân cũng có kinh nghiệm về phương diện này. Trước kia lúc phụ đạo bài vở cho Kiến Xương thì nhất định phải có đủ lòng kiên nhẫn, nếu không thì một câu đề giảng giải nhiều lần, Kiến Xương vẫn là một bộ dạng không hiểu. Dù thằng nhóc có dễ thương hơn nữa thì lúc đó cô cũng xúc động muốn đánh người. Tất nhiên là mỗi lần cô đều nhịn được.

Loại chuyện này vốn dĩ không có cách giải quyết. Trong một lớp có đứa trẻ thông minh, chắc chắn cũng có đứa trẻ kém thông minh. Truy Truy đại khái là thuộc về vế sau.

Triệu Trân Trân im lặng mấy giây rồi nói: “Ngoại trừ học tập ra, Truy Truy còn có sở thích hay là sở trường nào khác không? Nếu như có thì anh chị có thể thử bồi dưỡng thêm!”

Chị Quách gật đầu đang muốn nói chuyện thì Truy Truy từ trên lầu đi xuống. Rất rõ ràng cậu bé đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, gương mặt mang vài phần xấu hổ, cũng rất kiên định nói: “Mẹ, con thích đàn dương cầm, con có thể đi học không?”

Quách Thái Hồng sững người nói: “Được chứ, con thích đàn dương cầm vậy sao trước giờ con đều không nói?”

Truy Truy cúi đầu, lại không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment