Thật ra thì cậu bé cũng là trước đó không lâu mới nhìn thấy đàn dương cầm. Trước kia ở huyện Huệ Dương, mỗi năm trường cũng sẽ có hội diễn văn nghệ. Truy Truy nhảy múa không tệ, nhớ động tác rất nhanh, trên cản bản là vừa học đã biết. Nhưng tiết mục đàn dương cầm thì lại không có, nhiều nhất cũng chỉ là đàn điện tử. Năm nay chuyển đến Bình Thành học, hội diễn văn nghệ của trường có tiết mục biểu diễn đàn dương cầm. Lúc đó Truy Truy đã bị tiếng đàn làm cho ngây người. Sau đó cậu bé chạy đến phía sau khán đài nhìn, đánh bạo vén nắp đậy đàn dương cầm lên mấy lần.
Bốn giờ chiều, chị Quách chào tạm biệt đi về.
Kiến Dân, Kiến Quốc, còn có Kiến Xương đều đã làm xong bài tập rồi. Triệu Trân Trân kêu chị Tần nấu một nồi hoành thánh nữa, các con mỗi đứa một chén, cô cũng ăn nửa chén, còn đút Đường Đường ăn hai chiếc.
Vương Văn Quảng người dính đầy tuyết từ bên ngoài về, trong tay còn cầm một bình sữa chua lớn.
Chủ nhật trường học nghỉ, nhưng xưởng sữa chua thì không thể ngừng sản xuất, lượng tiêu thụ cuối tuần không ít hơn bình thường chút nào.
“Chị Tần, phiền chị nấu thêm một chén hoành thánh nhé!”
Vương Văn Quảng ăn cơm trưa ở trong xưởng, chất lượng bữa ăn không thể nào so sánh với đồ ăn trong nhà. Anh ngửi thấy mùi thơm của hoành thánh, sớm đã thèm rồi, không đợi được hoành thánh mới nấu ra, đến ăn nửa chén còn lại của vợ trước, vừa ăn vừa nói: “Trân Trân, em đoán xem mức tiêu thụ ngày hôm qua của bọn anh là bao nhiêu?”
Triệu Trân Trân cười nhưng không nói.
Kiến Xương và Kiến Minh hoàn toàn không có hứng thú đối với câu hỏi này, cúi đầu chăm chú ăn hoành thánh.
Ngược lại Kiến Dân có chút hứng thú, nhưng mà cậu bé cũng không chắc chắn được số lượng đại khái.
Chỉ có Kiến Quốc là để đũa xuống, vô cùng chắc chắn nói: “Cha, có phải là mọi người đạt đến một trăm nghìn một ngày không?”
Con số này lúc xưởng sữa chua còn chưa vận hành, Vương Văn Quảng đã từng nói rồi. Con số này khiến cho bà thím, cậu Lập Chí, còn có dì nhỏ Linh Tuệ tại hiện trường lúc đó đều ngỡ ngàng không dám tin.
Nhưng mà căn cứ để Vương Kiến Quốc nói ra con số này không phải là cha đã từng nói, cũng không phải là đoán bừa. Bây giờ thằng bé ngoại trừ chuyên tâm học tập, thời gian cuối tuần học hành mệt rồi, còn ngồi xe điện đi dạo khắp nơi. Bình Thành không thể xem là quá lớn, khu thành chính chỉ có mấy con đường như thế. Thằng bé đã sớm để ý thấy các cửa hàng chế phẩm từ sữa trên phố càng ngày càng nhiều. Xưởng sữa chua hiện tại không chỉ sản xuất sữa chua mà còn có sữa bò tinh khiết, sữa bột, còn có kẹo sữa, mùa hè còn cung ứng kem sữa bò và sữa chua. Thằng bé từng chăm chỉ quan sát, một cửa hàng chế phẩm từ sữa không lớn, doanh thu một buổi sáng đã có mấy trăm rồi.
Vương Văn Quảng không ngờ Kiến Quốc sẽ chú ý đến những chi tiết này. Anh cho rằng con trai là đoán mò, cười nói: “Nhị Bảo nói không sai, là đạt đến một trăm nghìn tệ rồi!”
Triệu Trân Trân có hơi kinh ngạc nói: “Văn Quảng! Nếu như tính như thế thì giá trị sản lượng một năm của các anh quá kinh người rồi!”
Vương Văn Quảng để đũa xuống, vô cùng kích động nói: “Đúng vậy. Lần này kinh phí của trường dư dả rồi. Em không biết đâu, phòng thí nghiệm của trường có rất nhiều thiết bị đã lạc hậu nghiêm trọng. Nếu như mua mới thì các khoa cộng lại sẽ ra một khoản tiền rất rất lớn. Trước kia lúc hiệu trưởng Hà còn làm đã xin cấp trên rất nhiều lần rồi, nhưng đến thời điểm hiện tại tài chính vẫn chưa được phê chuẩn. Bây giờ thì không cần xin nữa, cứ dùng khoản tiền này trong xưởng là được rồi!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Vậy thì thật sự là quá tốt rồi!”
Lúc này Kiến Dân lại nhìn kỹ em hai, muốn nói gì đó nhưng do dự một chút, rồi vẫn lựa chọn im lặng.
Thông thường mà nói ban lãnh đạo cấp tỉnh là năm năm một nhiệm kỳ mới. Đương nhiên người thật sự bị đổi xuống không nhiều. Thông thường có hai tình huống. Tình huống thứ nhất là thăng chức hoặc điều nhiệm, tình huống thứ hai chính là đến tuổi rồi. Đến trạm thì phải xuống xe, nhường vị trí lại cho người kế nhiệm. Số này chỉ chiếm thiểu số, đại đa số người vẫn là sẽ được chọn làm người kế nhiệm.