Từ năm ngoái sớm đã có người đoán thị trưởng Trần chắc chắn sẽ đi lên. Trên thực tế quả thật là như thế. Mấy năm nay Bình Thành thay đổi rõ ràng. Không cần nói nhiều dự án, đơn cử ra một công trình sửa đường đã là thành tích vô cùng đáng nể rồi. Cho nên trong hội nghị Tỉnh ủy nhiệm kỳ mới, Trần Hữu Tùng lấy được toàn bộ phiếu, được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh mới.
Sau khi thị trưởng Trần thăng chức, ban lãnh đạo chính quyền Bình Thành đương nhiên cũng có thay đổi. Phó thị trưởng Lý đến trạm xuống xe nghỉ hưu rồi, phó thị trưởng La lên thị trưởng. Trợ lý Trương và trợ lý Thái đều được lên làm phó thị trưởng. Chức vụ của Triệu Trân Trân cũng biến động, lại thăng lên thêm một cấp, trở thành trợ lý của phó thị trưởng Trương.
Vốn dĩ Triệu Trân Trân cho rằng, sau khi thăng chức trợ lý thị trưởng, chức vị cao đồng nghĩa với việc trách nhiệm trên vai cũng nhiều, so với trước đây chắc chắn sẽ càng bận hơn, áp lực cũng sẽ càng lớn.
Quả thật cũng xem như khá bận, Trương Thanh Tùng đi theo thị trưởng Trần nhiều năm như thế, nên phong cách làm việc cũng giống thị trưởng Trần, làm việc không thích trì hoãn mà còn thích tiên phong làm trước người khác.
Phó thị trưởng Trương chủ yếu phụ trách mảng tài chính, hành chính, nông nghiệp và thương nghiệp. Trong mấy phương diện này, tài chính và hành chính đều tiến hành từng bước một, sẽ không phát sinh vấn đề gì. Hiện tại, chủ yếu nhất chính là hai phương diện nông nghiệp và thương nghiệp. Bình Thành hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo cấp trên, thực hiện rất tốt chính sách nhằm vực dậy nền kinh tế. Hiện tại ở Bình Thành bất kể lớn như xưởng, xí nghiệp, hầm mỏ lớn hay nhỏ như quán ăn sáng trên phố đều buôn bán vô cùng náo nhiệt. Ở nông thôn, các đội sản xuất cũng gặt hái được mùa màng bội thu. Những nền tảng mà thị trưởng Trần để lại thật sự rất tốt, tình thế hiện tại cũng rất thuận lợi.
Nhưng anh ta vẫn chưa thỏa mãn với hiện tại.
Triệu Trân Trân làm trợ lý, yêu cầu phải hỗ trợ mọi mặt cho công việc của phó thị trưởng Trương. Phó thị trưởng Trương thường xuyên phải đi công tác, bình thường cô cũng đi cùng, so với trước đây thực sự bận hơn nhiều. Trước kia ở ban thư ký, cùng lắm là tăng ca về nhà muộn một chút, hiện tại nếu đi công tác, hai ba ngày không về nhà cũng là bình thường.
Nhưng áp lực thật ra cũng không lớn như vậy.
Phó thị trưởng Trương không câu nệ nói cười giống như Trần Hữu Tùng, tính cách anh ta rất cởi mở, nói đúng ra anh ta không hề kiêu ngạo, ra vẻ chút nào. Huống chi, anh ta cùng Triệu Trân Trân đã quen biết nhiều năm, cũng có mối quan hệ là cấp trên cấp dưới nhiều năm, vì thế làm việc cùng nhau vô cùng ăn ý.
Gần đây, phó thị trưởng Trương đang cân nhắc việc của đội sản xuất, cho nên mang theo Triệu Trân Trân đến vùng nông thôn. Không chỉ các huyện thị của Bình Thành mà khảo sát cả các công xã của các tỉnh lân cận.
Huyện giàu có nhất ở Bình Thành là huyện Huệ Dương, công xã giàu nhất là công xã Hồng Vân, năm vừa qua công xã bọn họ là công xã nộp thuế lương thực bình quân đầu người cao nhất.
Phó thị trưởng Trương cùng mấy người Triệu Trân Trân đi khảo sát một tuần, sở dĩ công xã Hồng Vân giàu có như vậy nguyên nhân thứ nhất đương nhiên là có nhiều ruộng đất. Các đội sản xuất trong công xã bọn họ phần lớn là nhân khẩu ít lại chiếm nhiều đất, bình quân đất trồng trọt một người đều trên dưới ba mẫu. Nguyên nhân thứ hai cũng rất quan trọng, bọn họ có một bí thư công xã vô cùng tài giỏi lại còn khôn khéo. Ngoài ruộng đất tập thể, mỗi hộ gia đình bình quân một người còn có khoảng nửa mẫu đất phần trăm, con số này thật đáng kinh ngạc. Ví dụ như một nhà có sáu người, chỉ riêng đất phần trăm đã có ba mẫu rồi.
Đất phần trăm xã viên các công xã khác, một hộ nhiều nhất chỉ có nửa mẫu, bình thường chỉ có khoảng hai ba phân đất.
Trong đó phần lớn là loại đất ở góc, cạnh có chất đất cằn cỗi, bạc màu, xã viên chỉ có thể trồng các loại rau dưa. Nhưng công xã Hồng Vân bọn họ lại không giống thế. Ba mẫu đất có thể trồng rất nhiều thứ, bình thường xã viên sẽ trồng một vụ lúa mì, sau lại trồng một vụ các loại ngũ cốc mùa thu.