Những phần thu vào này đều được giữ lại không cần giao nộp lên. Chỉ riêng khoản thu nhập này một năm cũng không hề ít.
Hơn nữa còn có một vấn đề rất thú vị để người ta phải suy nghĩ thêm đó là rõ ràng hai mảnh đất cạnh nhau, đều trồng lúa mì, một bên là tập thể trồng, một bên là cá nhân trồng, thu hoạch lại chênh lệch rất nhiều. Ruộng tập thể là của chung, mọi người cùng nhau đến làm. Khi đi làm, đội trưởng không thể lúc nào cũng quản lý được, mọi người hoàn thành công việc của mình là được, sẽ không làm cố thêm một chút nào. Nhưng đất phần trăm của cá nhân thì không như vậy. Bởi vì lương thực thu hoạch được là của chính mình, nên làm việc rất cẩn thận, ví như khi làm cỏ thì một gốc cỏ dại cũng không để sót.
Trên thực tế cũng không chỉ riêng ở Bình Thành mà các tỉnh lân cận, trong các đội sản xuất cũng có hiện tượng như vậy.
“Đó là ruộng đất của chính mình sao có thể giống ruộng tập thể? Nên chắc chắn phải chăm bón thật cẩn thận, nói quá một chút chính là phải cẩn thận như phụ nữ thêu hoa vậy.”
Sáng sớm ăn cơm ở công xã xong, phó thị trưởng Trương cùng Triệu Trân Trân và lái xe cùng nhau xuất phát. Bọn họ không xác định điểm đến, xem xem thôn xóm nào tương đối lớn thì dừng lại.
Hiện tại đã vào đông là thời điểm nông nhàn, trên đường không có nhiều người lắm, nhưng vẫn luôn có vài ông lão và những người đàn ông nhàn rồi ngồi phơi nắng. Lái xe chỉ cần mời mấy điếu thuốc, những người đó liền thao thao bất tuyệt trả lời các câu hỏi.
Mất hơn một tháng để khảo sát mấy huyện thị, không cần phó thị trưởng Trương phân phó, Triệu Trân Trân đã mang tất cả các số liệu và tư liệu đều tổng hợp lại, viết một bản báo cáo dự án vô cùng tỉ mỉ. Nhưng đây cũng không chỉ là bản báo cáo cứng nhắc, trong bài viết này của cô cũng phản ánh được xu thế hiện nay. Bởi vì hoàn cảnh các xã viên ở mỗi hộ, mỗi gia đình không giống nhau. Hiện nay chế độ trong các đội sản xuất tập thể đã không còn phù hợp với yêu cầu hiện tại, nếu không sẽ tạo thành lãng phí hàng loạt tài nguyên ruộng đất. Một mẫu lẽ ra sản xuất được sáu trăm mà chỉ có bốn trăm đây chính là một loại lãng phí rất lớn. Nhưng làm thế nào để thay đổi tình trạng này, ở đoạn kết của bài viết cô chỉ đặt một dấu hỏi chấm lớn, cũng không trực tiếp viết ra.
Trước kia là thời kỳ đặc biệt, cô không thể không biểu hiện ra ánh mắt sắc bén, tầm nhìn xa về chính trị của bản thân. Bây giờ thế cục đã dần ổn định lại, hiện tại cô cũng được xem là người lăn lộn không ít năm trong giới quan trường. Nếu như thể hiện mình còn thông minh, nhạy bén hơn cả cấp trên ở khắp mọi nơi, vậy thì cô cách ngày phải thuyên chuyển đi nơi khác đã không còn xa nữa.
Triệu Trân Trân cảm thấy vị trí trợ lý thị trưởng này rất hợp với cô, không những có thể mở mang tầm mắt còn để cô bắt đầu suy xét về những vấn đề mà trước đây cô chưa từng suy nghĩ tới. Dựa theo yêu cầu của phó thị trưởng La trong cuộc họp của ủy ban thành phố vừa mới kết thúc thì những người làm lãnh đạo cấp thành phố như bọn họ phải biết nhìn xa trông rộng, phải có cái nhìn toàn diện, không nên cố chấp với những được mất hiện tại.
Trước đây khi cô còn làm tổng thư ký đi công tác với thị trưởng Trần, điều khiến cô xúc động đó là thị trưởng Trần với tư cách là một cán bộ của đảng và nhân dân, đích thực là đã cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình. Vì để người dân Bình Thành có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ta đã hoàn toàn hy sinh đời sống cá nhân của bản thân.
Thị trưởng Trần không có yêu thích gì khác, duy nhất chỉ có niềm đam mê với công việc.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày cô cũng sẽ trở thành một cán bộ tốt được đảng và nhân dân khen ngợi. Nhưng từ khi trở thành trợ lý thị trưởng, mục tiêu này lập tức hiện nên trong đầu cô, hơn nữa ngày càng rõ ràng.
“Tiểu Triệu, báo cáo này cô viết rất tốt, cô có nghĩ được cách nào để nâng cao sự tích cực của xã viên không?”
Triệu Trân Trân gật gật đầu trả lời: “Phó thị trưởng Trương, quả thật tôi có một ý tưởng, chẳng qua có thể còn chưa được hoàn thiện cho nên không viết vào trong bản báo cáo.”