Chiếc đầu nhỏ của Đường Đường cứ dụi vào lòng cô, mấy giây sau mới ngước lên nhìn, có hơi không tình nguyện mà gật đầu.
Hai ba tháng gần đây cô hay đi công tác, số lần cho con ăn càng ngày càng ít. Mặc dù cô bé chưa thể cai sữa nhưng lượng sữa của cô bây giờ vô cùng ít. Đường Đường sắp được một tuổi rồi, bây giờ cai sữa cũng thích hợp. Hai ngày nay cô cố ý uống nước mạch nha, bận rộn cả ngày cũng không cảm thấy có cảm giác gì là không phù hợp.
Tần Chiêu Đệ nhanh chóng mang đến một bình sữa, Đường Đường nhìn thấy thì lập tức uống, rất ngoan mà theo bảo mẫu vào phòng ngủ.
Triệu Trân Trân đi rửa mặt rồi uống một cốc nước, sau đó chạy vào phòng bếp xem. Cháo đã chín, trên bếp than đang ninh một nồi vịt, thịt và cần tây cần xào cũng được thái xong xuôi rồi. Cô đang định xào rau thì Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc chạy từ trên tầng xuống.
“Mẹ, mẹ mệt rồi đúng không, để chúng con làm cơm cho!”
Triệu Trân Trân nhìn Kiến Dân và Kiến Quốc, cảm thấy hai đứa gần đây đều gầy đi. Cô cười cười rồi nói: “Được, chúng ta xào rau bằng cái nồi to. Đại Bảo, con rửa qua cái nồi đi. Còn Nhị Bảo, con gẩy bếp cho mẹ được không?”
Hai anh em gật gật đầu, sau đó lập tức đi làm.
Triệu Trân Trân nhìn hai đứa con giờ đã cao hơn mình thì có cảm giác tự hào rằng hai đứa trẻ nhà mình đã trưởng thành.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, gần đây có phải hai đứa thường xuyên thức đêm không?”
Vì Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đã bàn bạc với nhau về thời gian tắt điện, từ lâu đã ra quyết định cứ mười giờ tối là sẽ tắt đèn. Lúc còn ở nhà cũ, đến giờ mà vẫn còn để điện thì sẽ rất dễ phát hiện ra. Nhưng bây giờ thì ở nhà tầng nên không còn như vậy nữa, đặt biệt là phòng của Kiến Dân và Kiến Quốc lại ở giữa, nếu kéo rèm rồi bật đèn bàn thì không dễ bị phát hiện.
Kiến Quốc có hơi chột dạ cúi đầu.
Nếu so sánh với thằng bé của trước đây thì về việc học hành đã có hơi máy móc rồi. Lịch trình một ngày cơ bản là đi học ở trên lớp nghe giảng bài, làm bài tập, luyện đề rồi ôn tập. Bây giờ tuy cũng làm những việc như thế nhưng vì cố gắng học hành không phải chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, thằng bé có một cảm giác khủng hoảng mà trước giờ chưa từng có. Bởi vì Vương Kiến Quốc phát hiện, càng nghiêm túc học hành, càng biết được nhiều kiến thức thì càng cảm thấy bản thân có rất nhiều vấn đề còn tồn tại thiếu sót nghiêm trọng.
Ví dụ như thằng bé chưa từng coi trọng môn văn, trước kia đều làm theo phương pháp mà giáo viên truyền đạt, miễn cưỡng thì cũng coi như là hoàn thành. Bài văn được làm theo cách này không đến nỗi quá tệ, nhưng cũng không phải hay, thế nên mỗi lần thi văn thì điểm của thằng bé đều không cao.
Nhưng trên thực tế thì Kiến Quốc cũng còn có hứng thú với môn văn, Kiến Dân có thói quen viết nhật ký còn Kiến Quốc thì không. Nhưng thằng bé có một quyển nhật ký rất đẹp và đắt tiền được mua ở tiệm bách hóa, thi thoảng bộc phát cảm xúc thì sẽ ghi lại trong cuốn sổ đó. Lúc trước thằng bé đi chợ mua bánh, vừa mua vừa quan sát động thái của mọi người nên viết được mấy đoạn văn ngắn.
Gần đây thằng bé đã đưa cuốn sổ đó cho Kiến Dân xem, thứ khiến thằng bé bất ngờ đó là anh trai lại khen thằng bé viết tốt, còn nói nếu giữ được phong độ như vậy lúc làm đề văn thì nhất định sẽ được điểm cao.
Kiến Quốc bán tín bán nghi nên đã đưa một đoạn mình soạn trong đó cho chủ nhiệm lớp xem. Không ngờ là đến cả giáo viên dạy văn trước nay nổi tiếng nghiêm khắc cũng khen thằng bé, lại còn cho thằng bé vài chủ đề để về nhà luyện tập viết văn, viết xong thì mang đến cho thầy xem.
Nếu như là trước đây thì Kiến Quốc chỉ cần nghĩ sơ sơ là có thể hạ bút viết văn, bài văn cũng không tệ, nhưng bây giờ thằng bé yêu cầu phải tốt hơn nên cũng có khó hơn. Tối hôm qua thằng bé làm xong bài tập, luyện xong đề thì bắt đầu viết văn.Tuy thằng bé đã cố gắng vắt óc suy nghĩ hơn một giờ đồng hồ nhưng bài văn được viết ra vẫn chưa làm thằng bé hài lòng.