Triệu Trân Trân cười nói: “Dựa vào quy định có liên quan, các anh chắc phải trực tiếp giao nộp tiền. Nếu các anh không muốn nộp lương thực, nộp tiền cũng được.”
Bí thư công xã Trương Gia Câu vẫn còn có ý kiến, anh ta bất mãn nói: “Trợ lý Triệu, cô làm như vậy không công bằng. Núi hoang kia cũng cần phải bảo vệ, giữ gìn. Mỗi năm công xã chúng tôi đều sẽ bỏ rất nhiều sức người, sức của. Mấy con đường trên núi, còn có mấy căn nhà gỗ cho người đi đường nghỉ chân đều là công xã chúng tôi làm. Những cái này cũng phải tính vào. Người Lý Gia Câu bọn họ cái gì cũng chưa làm, không cho bọn họ lên núi, bọn họ cũng vẫn đi không ít. Họ chẳng những hái trộm nấm, hái trộm trái cây, còn thường xuyên lên núi chặt củi. Công xã bọn họ nhà ai xây nhà mà không tới lấy gỗ, đốt than củi cũng vậy. Chúng tôi bắt được nhóm này thì có nhóm khác, mấy hôm trước còn đánh bị thương người đi tuần tra của công xã chúng tôi.
Nhắc đến chuyện này Ngưu Liên Thắng cũng rất tức giận nói: “Còn không phải tại người của các anh ra tay trước?”
Triệu Trân Trân nhíu nhíu mày nói: “Các anh đều không muốn nộp thuế lương thực, lại không ngừng tranh chấp. Nếu không thì như vậy đi, ngọn núi hoang này chính phủ sẽ thu hồi, không liên quan đến các anh nữa. Chính phủ sẽ tổ chức người lên núi tuần tra, không cần các anh tham dự nữa.”
Lúc này bí thư công xã Trương Gia Câu mới luống cuống, anh ta làm bí thư công xã đã mười năm nay, đã đoán được mục đích của Triệu Trân Trân, lập tức nói: “Trợ lý Triệu, ngọn núi hoang này thực sự không có giá trị lớn như thế, không cần lãng phí tinh lực của lãnh đạo. Như vậy đi, chúng tôi lùi một bước, ngọn núi hoang kia vẫn là của Trương Gia Câu chúng tôi. Sau này chúng tôi cho phép người Lý Gia Câu lên núi, nhưng chỉ có thể lên núi đốn củi, hái nấm, hái quả, đốt than củi không thể ở lại trên núi lâu.”
Ngưu Liên Thắng rất hài lòng, ngọn núi hoang kia anh ta đã lên hai lần, trên đó thật sự không có gì, xã viên bọn họ lên núi cũng chỉ vì những mục đích này, trừ những mục đích đó cũng không còn gì khác.
Triệu Trân Trân lại nghe ra được sơ hở bên trong lời nói, cô nhíu mày nói: “Tôi viết một bản thỏa thuận, các anh kí lên, về sau không được vì những chuyện này lại phát sinh tranh luận. Ngưu Liên Thắng, đặc biệt là anh, nếu lại có lần sau dám mang xã viên đến gây rối, sẽ cách chức anh trước tiên!”
Ngưu Liên Thắng luôn cảm thấy trợ lý Triệu bênh vực anh ta, trên mặt tươi cười, luôn mồm vâng dạ.
Dáng vẻ của anh ta Triệu Trân Trân không để ý đến, nghiêm mặt nói: “Với tư cách là bí thư công xã, anh xử lý sự việc không đủ bình tĩnh, gây ảnh hưởng không cần thiết cho xã hội. Bắt đầu từ tháng này, anh sẽ không có tiền lương, xem như tiền phạt. Tháng mười một sang năm lại lĩnh lương.”
Nghe thấy bị phạt tiền lương một năm, Ngưu Liên Thắng vô cùng sốt ruột, nhưng anh ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Trân Trân, cũng không dám dông dài gì nữa, cúi đầu cùng rời đi với bí thư công xã Trương Gia Câu.
Sáu giờ chiều, Triệu Trân Trân về đến nhà cảm thấy hơi mệt, cô treo túi sách lên phía sau cửa, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt. Tần Chiêu Đệ nghe thấy động tĩnh, bế Đường Đường từ phòng ngủ đi ra, rất vui vẻ nói: “Trợ lý Triệu, Đường Đường biết gọi mẹ rồi!”
Tiểu Đường Đường nhìn thấy mẹ cười cười, thân mình nhỏ bé lắc lắc, quơ quơ cánh tay nhỏ ý muốn giãy khỏi vòng tay bảo mẫu. Tần Chiêu Đệ đặt bé xuống, cô bé dùng đôi chân nhỏ bước những bước những chân xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn linh hoạt như một con chim cánh cụt.
Triệu Trân Trân nhìn con gái cười, giang cánh tay ôm cô bé lên.
Đường Đường dùng bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt mẹ, vô cùng rõ ràng gọi: “Mẹ! Mẹ!”
Giọng của Đường Đường vừa ngọt vừa dịu dàng, Triệu Trân Trân nghe thấy thì tim đều mềm cả ra, cô thơm má cô bé, hỏi: “Con yêu giỏi quá, con có đói không?”
Đôi mắt to của Đường Đường chớp chớp, rồi trả lời rất rõ ràng: “Đói.”
Triệu Trân Trân cười cười, hỏi: “Mẹ đi pha sữa bột cho con uống nhé?”