Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 879 - Chương 879:

Chương 879:

Trước kia cũng không phải không nói ra, bí thư trước đây của công xã chúng tôi đã nhắc đến vấn đề này từ năm năm trước, nhưng lúc đó lãnh đạo trong khu chỉ làm qua loa có lệ. Nguyên nhân trực tiếp nhất chính là tháng trước mấy người xã viên công xã chúng tôi đi lên núi hoang đốt than, bị đội tuần tra của bọn họ phát hiện. Những người đó không những phá hủy chỗ than mới đốt xong, còn ỷ vào nhiều người đã đánh mấy xã viên của chúng tôi một trận.”

Triệu Trân Trân trầm ngâm mấy giây mới nói: “Đã trưa rồi, tôi sẽ không giữ anh lại, trước tiên anh tới nhà ăn dùng một bữa cơm đi. Sau đó, mang xã viên của các anh rời đi. Khi về thuận tiện đi đến Trương Gia Câu nhắn bí thư công xã bọn họ cũng qua đây một chuyến, trước ba giờ chiều phải đến. Sau ba giờ tôi có chuyện khác phải xử lý.”

Ngưu Liên Thắng không ngờ việc này rất nhanh đã có chuyển biến, anh ta liên tục gật đầu, kích động không nói lên lời.

Hai giờ chiều vừa đến giờ làm, Ngưu Liên Thắng và bí thư công xã Trương Gia Câu đã cùng nhau đến đây. Một người có vẻ mặt vui mừng, một người lại mang vẻ mặt tức giận. Không đợi Triệu Trân Trân nói chuyện, bí thư công xã Trương Gia Câu đã nói: “Trợ lý Triệu, cô có lẽ không biết, núi hoang kia có tên, tên là Tiểu Thanh Sơn. Chu vi 3.5km, khoảng một trăm bốn mươi mẫu, từng là sản nghiệp của tổ tiên nhà họ Trần ở công xã chúng tôi. Nhà bọn họ trước thời nhà Thanh đã mua ngọn núi này. Đương nhiên hiện tại không phải là xã hội cũ, nhưng ngọn núi này thực sự từ thế hệ trước đã là của công xã chúng tôi. Trước kia thị trưởng Tề, còn có thị trưởng Trần đều biết chuyện này, không tin cô cứ hỏi xem.’’

Triệu Trân Trân nhận một tờ văn khế ố vàng, bởi vì niên đại đã lâu nhìn có vẻ rất mong manh, cứ như vừa cầm liền rách. Cô cẩn thận nhìn rồi trả lại cho bí thư công xã Trương Gia Câu.

Cô nói: “Bất kể trước kia núi hoang thuộc về ai, hiện tại cũng không thuộc về bất luận người nào mà là tài sản của quốc gia. Như vậy đi, tôi sẽ cho người đo đạc lại lần nữa xem núi này diện tích bao nhiêu, phân chia như thế nào cho hợp lý. Nếu thực sự là một trăm bốn mươi mẫu vậy có thể chia mỗi bên một nửa, cũng có thể một bên nhiều hơn một chút, một bên ít hơn một chút. Nhưng dù phân chia như thế nào, núi này cũng là của quốc gia, các anh cũng phải nộp phí sử dụng.”

Đừng thấy tính cách Ngưu Liên Thắng nỏng nảy, anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: “Trợ lý Triệu, như thế nào gọi là phí sử dụng?”

Triệu Trân Trân cười nói: “Trồng trọt phải nộp thuế lương thực, các anh lên núi thu hoạch vật tư chẳng lẽ không nên nộp lên chính phủ một phần sao?”

Bí thư công xã Trương Gia Câu đã nói ngay: “Trợ lý Triệu, cô không đến tận nơi nhìn xem, đây là một ngọn núi hoang, ngoài rừng cây ra chẳng có cái gì, cũng chỉ lúc ngày thường lên núi chặt ít củi. Sau những hôm mưa thì đi hái ít nấm, ngoài ra cơ bản không có tác dụng gì.”

Triệu Trân Trân nói: “Ý của anh là núi hoang không có chút giá trị nào?”

Bí thư công xã Trương Gia Câu vội vàng gật đầu.

Triệu Trân Trân quay lại nhìn về phía Ngưu Liên Thắng nói: “Trương Gia Câu nói núi này không có tác dụng, hay là cho công xã Lý Gia Câu nhé? Một trăm bốn mươi mẫu rừng, tôi không quan tâm các anh có được lợi ích gì, một mẫu đất giao nộp năm mươi cân thuế lương thực. Ngưu Liên Thắng, anh xem thế nào?”

Ngưu Liên Thắng không dám gật đầu, một trăm bốn mươi mẫu đất, một năm phải nộp lên khoảng bảy nghìn cân lương thực. Số lượng này quá nhiều, cuộc sống công xã bọn họ cũng chỉ mới tốt lên hai năm nay, nếu số định mức phải giao nhiều như vậy. Thứ nhất xã viên sẽ có ý kiến. Thứ hai là không cần thiết.

Nhưng anh ta cũng không muốn lắc đầu, như vậy đồng nghĩa với bọn họ chủ động từ bỏ.

Bí thư Trương Gia Câu lại sốt ruột, anh ta nói: “Trợ lý Triệu, tôi cũng không nói chúng tôi không cần ngọn núi hoang này, chẳng qua núi rừng giao nộp thuế, quả thật đây là lần đầu tiên tôi nghe đến, như vậy phù hợp với chính sách sao?”

Bình Luận (0)
Comment