Lần trước cổng chính tòa thị chính bị vây đổ là do những sinh viên không đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp của đại học Bình Thành, nhưng lực sát thương của những xã viên mạnh hơn nhiều so với những sinh viên đó, vì vậy ngay lập tức phải trấn an cảm xúc của bọn họ.
Triệu Trân Trân nhìn đồng hồ, nói rất nhanh: “Chủ nhiệm Tôn, anh đi liên hệ với nhà ăn để bọn họ chuẩn bị chiêu đãi hơn một trăm người, cứ làm đồ ăn hàng ngày là được.” Chủ nhiệm Tôn gật gật đầu, cảm thấy ý này khá hay. Anh ta đang muốn xoay người đi ra ngoài, Triệu Trân Trân lại hỏi: “Bí thư công xã Lý Gia Câu có đến không?”
Chủ nhiệm Tôn gật đầu.
“Anh bảo anh ta đến gặp tôi.”
Ngưu Liên Thắng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của chủ nhiệm Tôn ban tổng hợp, trong lòng cảm thấy rất đắc ý. Đừng thấy anh ta chỉ là một bí thư công xã nho nhỏ, nhưng ở tòa thị chính này cũng có người báo tin cho anh ta. Anh họ anh ta làm việc ở ban tổng hợp, tuy chỉ là anh nhân viên bình thường nhưng dù sao cũng làm việc ngay tại trung tâm quyền lực. Hôm nào lãnh đạo thành phố đến, hôm nào không ở đó cũng có thể biết được.
Sở dĩ anh ta chọn hôm nay cũng là vì hôm nay những vị lãnh đạo thành phố khó đối phó ấy không ở đây. Triệu Trân Trân là trợ lý thị trưởng mới nhận chức, hơn nữa lại là đồng chí nữ, nói không chừng sẽ mềm lòng giúp anh ta giải quyết việc này.
Mặc dù người ta là đồng chí nữ nhưng cũng là người có địa vị, người phía dưới không dám không nghe.
Ngưu Liên Thắng vừa vào văn phòng của Triệu Trân Trân đã tìm phích nước nóng chuẩn bị pha trà, cười nói: “Lãnh đạo vất vả rồi, uống chút trà cho nhuận giọng.”
Triệu Trân Trân không khách sáo nói: “Ngưu Liên Thắng, anh mang nhiều người tới đây là có ý gì? Chính phủ là vì đảng và nhân dân phục vụ, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất cứ sự uy hiếp nào. Anh làm như vậy thuộc về tụ tập quần chúng gây rối. Nếu dựa theo chính sách tất cả sẽ bị bắt giữ, mà người đầu tiên bị bắt chính là anh.”
Lúc đến Ngưu Liên Thắng không nghĩ nhiều như vậy, kinh nghiệm chính trị của anh ta không phong phú, trong lòng bị dọa cho nhảy dựng. Anh ta bị bắt cũng không sao, nhưng nếu liên lụy đến bà con thì không tốt lắm. Do đó lập tức đã làm bộ đáng thương nói: “Trợ lý Triệu hiểu lầm rồi, những xã viên này của công xã chúng tôi tuyệt đối không có ý gây sự, cũng không có bất kỳ ý kiến gì với chính phủ của chúng ta. Chỉ là cô xem hiện tại lạnh như vậy, trong nhà xã viên cũng không có lò sưởi tốt như ở tòa thị chính. Bọn họ cũng mới giải quyết được vấn đề đói bụng, ngay cả tiền mua than cũng không có. Trên ngọn núi hoang kia, cái khác không có nhưng khắp nơi đều là cây cối, chúng tôi chặt một ít cây để đốt làm than củi, vừa kinh tế lại thực dụng. Những người ở Trương Gia Câu cả ngày đề phòng chúng tôi như phòng trộm cướp. Mùa xuân không cho chúng tôi lên núi hái nấm, mùa hè không cho lấy quả dại. Những chuyện này cũng coi như thôi. Đốt chút than củi cũng không cho phép, chuyện này cũng quá vô lý rồi. Như vậy có khác gì bọn cường hào, ác bá ở xã hội cũ đâu. Hơn nữa, bọn họ nói ngọn núi hoang đó là của bọn họ thì chính là của bọn họ sao? Hiện tại là thiên hạ của Đảng, cũng là thiên hạ của nhân dân chúng ta. Nếu tất cả tài nguyên đều là của nhà nước, vì sao Lý Gia Câu chúng tôi lại không được hưởng tài nguyên này.”
Lời anh ta nói không phải là không có lý, nhưng mà khi chính thức giải quyết vấn đề cũng không thể chỉ nghe lời một bên.
Triệu Trân Trân hỏi: “Nếu công xã các anh đã sớm cảm thấy như vậy không công bằng, vậy vì sao bây giờ mới nói ra? Có phải gần đây hai công xã các anh đã xảy ra xung đột trên phương diện khác nữa?”
Ngưu Liên Thắng sửng sốt, thề thốt phủ nhận nói: “Tuyệt đối không có, xã viên công xã chúng tôi đều rất biết giữ quy củ, xưa nay cùng Trương Gia Câu bọn họ nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.