Trong lời nói của bác gái đó còn lộ ra vẻ tự hào, còn nói cuộc sống ở thôn bọn họ rất tốt. Con gái tốt không lấy chồng thôn khác, cô gái ở thôn khác lại tranh nhau muốn lấy chồng thôn này.
Nhưng địa phương như vậy, mấy năm nay lại đang xuống dốc. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì cuộc sống trôi qua khá tốt nên nhà nào cũng liều mạng sinh con. Nhiều thêm một người, đất bình quân cũng sẽ ít đi, cho dù hàng năm thu hoạch được mùa cũng không đáp ứng đủ cho số lượng nhân khẩu đông đúc.
Hơn nữa, hiện tại không phải năm nào cũng được mùa, ít nhất cũng không khác gì so với những công xã khác.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất, ruộng đất của công xã Trương Gia Câu tuy đều là ruộng tốt nhưng mấy năm nay không làm bất cứ bảo dưỡng khoa học nào. Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là trước kia có lẽ dùng quá nhiều mạch nước ngầm, thôn bọn họ hiện tại có mười cái giếng thì có đến sáu bảy cái bị cạn nước, không lấy được nước lên nữa.
Mặc dù vài năm trước thị chính đã phải tổ công tác đến đào giếng, lượng nước cũng khá tốt. Tuy nhiên có vài xã viên mê tín cho rằng nguồn nước của công xã bị khô cạn như vậy ngày tháng tốt đẹp đã hết. Một truyền mười, mười truyền trăm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần trong thôn, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực của lao động tập thể.
Tình huống của công xã vốn dĩ đã không lạc quan lắm, còn phát sinh một sự kiện làm cho bí thư công xã Trương Gia Câu vô cùng tức giận.
Bên cạnh công xã Trương Gia Câu là công xã Lý Gia Câu, tuy rằng trong tên chỉ khác nhau một chữ, nhưng cuộc sống ở Lý Gia Câu kém hơn ở Trương Gia Câu nhiều. Đất chật người đông không nói, hơn một nửa đất còn bị nhiễm mặn, mấy năm nay cuộc sống mới khá giả hơn một chút. Ở giữa hai công xã có một ngọn núi hoang, trên núi có rừng, dưới núi có hồ, tuy sản vật không quá phong phú nhưng gần núi sẽ được hưởng lợi ích từ núi, vì vậy ngọn núi hoang này cũng đã mang đến cho công xã không ít thuận lợi. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, ngọn núi hoang này đã thuộc quyền sở hữu của công xã Trương Gia Câu. Lãnh đạo công xã cũng rất coi trọng, một năm bốn mùa đều cử xã viên thay phiên nhau tuần tra trên núi chính là vì không muốn cho công xã Lý Gia Câu chiếm được chút lợi ích nào.
Trước đây Lý Gia Câu tương đối nghèo, tự nhiên thấy mình thấp hơn người khác một bậc, tuy rằng cũng thấy Trương Gia Câu làm như vậy không hợp lý nhưng cũng không dám có ý kiến. Hiện tại Lý Gia Câu giàu có rồi, bí thư mới của công xã rất mạnh mẽ, cảm thấy nếu núi hoang ở giữa hai công xã, nghiêm khắc mà nói núi còn ở gần công xã của bọn họ hơn một chút. Nếu tất cả đất đai đều là của nhà nước vậy núi hoang cũng như thế. Vậy Trương Gia Câu làm như vậy là vô cùng không phù hợp với chính sách, là điển hình của hành vi tư chiếm.
Bởi vì sự kiện này, bí thư công xã Lý Gia Câu nhiều lần gặp lãnh đạo phản ánh.
Chuyện này mặc dù không quá lớn, nhưng khi thực sự xử lý cũng rất phiền phức. Lãnh đạo trong khu có xử lý có lệ với anh ta vài lần, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc
Bí thư của công xã Lý Gia Câu rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, vì thế vô cùng tức giận dứt khoát vượt cấp, trực tiếp báo cáo lên phó thị trưởng Trương. Phó thị trưởng Trương rất bận, không thể tự mình xử lý chuyện này nên đã để Triệu Trân Trân nói với phía dưới cần phải giải quyết chuyện này nhanh một chút.
Nhưng không ngờ sự tình vẫn bị trì hoãn chưa được giải quyết, bí thư công xã không thể nhịn được nữa, đầu óc nóng lên liền tổ chức rất nhiều xã viên đến thị chính khiếu nại. Bởi vì nhân số đông đảo, phòng bảo vệ cũng không dám ngăn cản, họ đã lao vào trong sân tòa thị chính.
Triệu Trân Trân cả kinh hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, bọn họ có tất cả bao nhiêu người?”
Chủ nhiệm Tôn trả lời: “Ít nhất hơn một trăm người.”