Ngược lại Triệu Trân Trân vừa đến đã lấy hai hộp trà đặc biệt ngon. Gần đây trà anh ta đang uống chính là loại Bạch Mẫu Đơn này, trà này không tính là trà quá quý, nhưng phẩm chất của trà lại rất tốt, khi pha sẽ tỏa ra mùi hương vô cùng thơm mát dễ chịu.
Triệu Trân Trân quay đầu cười, giơ lên hai hộp trà trong tay, rất vui vẻ nói: “Cảm ơn lãnh đạo, chỗ này đủ cho tôi uống vài tháng, chờ uống hết tôi lại tới lấy.”
Nhìn theo dáng vẻ xinh tươi của cô biến mất ở cửa, phó thị trưởng Trương có chút bất đắc dĩ cười cười.
Đã đến những ngày cuối năm, công việc của Triệu Trân Trân trở lên vô cùng bận rộn. Những cuộc họp cần phó thị trưởng Trương tham gia nhiều hơn rất nhiều so với bình thường. Cô không còn là tổng thư ký nữa nên không cần viết bản thảo cho bài phát biểu của các vị lãnh đạo nữa, tình hình chung là các cuộc họp lớn cũng không cần cô tổ chức nữa.
Rất nhiều thời điểm cô và phó thị trưởng Trương cùng nhau tham dự cuộc họp, nhưng có không ít cuộc họp hạn chế cấp bậc, cô không đủ tư cách tham gia. Những lúc như vậy cô cũng không hề nhàn rỗi, cô làm trợ lý thị trưởng nên phải xử lý vài sự vụ hàng ngày.
Lần đầu tiên thay thế phó thị trưởng Trương sử dụng quyền hạn và trách nhiệm của phó thị trưởng, trong lòng Triệu Trân Trân ít nhiều có chút lo lắng nhưng rất nhanh cô đã thích ứng được.
“Trợ lý Triệu, đây là bản thảo tuần sau phó thị trưởng Trương cần dùng, cô xem trước một chút xem có cần sửa chỗ nào không?” Tổng thư ký Ninh rất cung kính nói.
Triệu Trân Trân gật gật đầu nói: “Được, anh để ở đây trước đi, sáng nay trước khi tan làm anh lại qua đây một chuyến.”
Tổng thư ký Ninh gật đầu rồi rời đi.
Sau khi thăng chức trợ lý thị trưởng, Triệu Trân Trân có văn phòng mới, diện tích không chỉ lớn hơn nhiều văn phòng ở ban thư ký mà ánh sáng cũng rất tốt. Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng mỗi sáng đến văn phòng việc đầu tiên cô làm đó chính là nhanh chóng mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành.
Lúc này, cô vừa viết xong báo cáo về việc khoán sản lượng đến các hộ, tuy phó thị trưởng Trương chỉ bảo cô thêm vào phương án giải quyết, nhưng vì để cẩn thận cô phải suy nghĩ cân nhắc từng câu chữ, cẩn thận sửa lại toàn bộ bản thảo một lần. Như vậy toàn bộ bản thảo có thể biểu đạt được nội dung vốn có ban đầu nhưng ngữ khí uyển chuyển hơn rất nhiều. Rất nhiều chỗ chỉ ghi số liệu lại không đưa ra kết luận rõ ràng.
Người có thể tiếp thu ý kiến của bản báo cáo đều là người thông minh căn bản không cần kết luận sẵn có.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài một lát, chuẩn bị pha chén trà để nâng cao tinh thần tiếp tục làm việc, đột nhiên chủ nhiệm ban tổng hợp lại gõ cửa đi vào.
Triệu Trân Trân ngạc nhiên, công việc của cô cơ bản đều được tiến hành xoay quanh phó thị trưởng Trương. Mà ban tổng hợp bọn họ lại do một phó thị trưởng khác, phó thị trưởng Tôn quản lý, bình thường trong công việc cũng ít khi có liên quan.
Vì trước đó có chuyện không vui, cô nói theo kiểu giải quyết công việc chung: “Chủ nhiệm Tôn có chuyện gì vậy?”
Nếu như không phải có chuyện gấp, chủ nhiệm Tôn cũng không muốn tìm cô. Nhưng hôm nay thật khéo là phó thị trưởng La và trợ lý không ở đây, phó thị trưởng Trương, phó thị trưởng Tôn cũng đều không có mặt. Hiện tại, ở tòa thị chính người có chức vị cao nhất là Triệu Trân Trân. Anh ta lau mồ hôi lạnh nói: “Trợ lý Triệu, chuyện núi hoang của công xã Trương Gia Câu cô có biết không?
Triệu Trân Trân gật gật đầu.
Công xã Trương Gia Câu ở ngay ngoại ô thành phố, công xã này tuy không nhiều ruộng đất như công xã Hồng Vân, nhưng bọn họ cũng có ưu thế của mình. Đó chính là đất đai vô cùng màu mỡ, mạch nước ngầm cũng rất dồi dào. Bởi vậy vẫn luôn rất giàu có và đông đúc. Trước kia khi đi mua lương thực cô có đi qua một lần, có nói chuyện phiếm cùng những phụ nữ trong thôn.