Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 883 - Chương 883:

Chương 883:

Lúc bắt đầu cậu thi thoảng thức khuya thì sáng không thấy có cảm giác, nhưng gần đây ngày nào cũng thức khuya, sáng ngày hôm sau thấy rất mất tinh thần, thậm chí có một hai lần xém chút đã ngủ gật trong lớp.

Triệu Trân Trân nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mẹ làm việc bao nhiêu năm như thế, có một bí quyết mà chưa từng nói với ai, bây giờ mẹ nói cho các con nhé?”

Mắt của Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đều sáng lên, đặc biệt là Kiến Quốc, thằng bé tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ nói nhanh đi ạ!”

Triệu Trân Trân cười cười rồi nói: “Tinh thần và thời gian của con người đều có hạn, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi cho thật tốt thì não mới có thể phát huy tốt nhất. Cái này giống như máy móc vậy, nếu cứ phải làm việc cả hai mươi tư giờ thì động cơ sẽ sớm bị hỏng, con người cũng thế thôi, nên muốn có thành tích tốt hơn thì không nên tìm sự cân bằng về mặt thời gian, mà điều nên làm là nâng cao hiệu quả học tập kìa. Ví dụ Nhị Bảo, con thức khuya viết văn, không phải do chỉ có mỗi ban đêm là có linh cảm đâu, mà là do thời gian con suy nghĩ quá ngắn, đợi con nghĩ xong thì đã khuya rồi. Nếu con bắt đầu suy nghĩ từ sau bữa trưa, cẩn thận xem xét nội dung thì có lẽ lúc làm xong bài tập sẽ rất thuận lợi viết ra rồi, vốn dĩ không cần thức khuya!”

Kiến Quốc gật gật đầu.

Vương Kiến Dân thực ra cũng có cảm giác như vậy, mặc dù cậu bé không đến nỗi ngủ gật trên lớp, nhưng so sánh buổi sáng với buổi chiều thì đầu óc cũng chậm hơn một chút!

“Mẹ các con nói đúng đấy! Thời điểm vàng trong ngày là sáng sớm, so với việc thức khuya chi bằng các con thức dậy sớm đi! Đại Bảo, Nhị Bảo, sau này đúng mười giờ là phải đi ngủ, buổi sáng thì sáu giờ phải thức dậy. Trường các con yêu cầu bảy rưỡi phải đến trường, trừ thời gian đánh răng rửa mặt, ăn uống thì các con vẫn còn một giờ đồng hồ để học!” Vương Văn Quảng xách hành lý đi từ ngoài vào, nghe thấy ba mẹ con đang nói chuyện thì nói.

Triệu Trân Trân cười dịu dàng nhìn anh, có hơi ngạc nhiên nói: “Văn Quảng, không phải anh nói ít nhất một tuần mới về sao, được về sớm rồi à?”

Sau khi kết hôn thì Vương Văn Quảng không thích đi công tác lắm, hai năm gần đây thì lại càng không thích, có thể từ chối thì sẽ từ chối hết. Nhưng có vài việc thực sự không từ chối được, làm xong việc thì nhanh chóng về nhà, vốn dĩ không có hứng thú đi dạo ở bên ngoài. Thế giới bên ngoài kia dù có đặc sắc náo nhiệt thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, chỉ có gia đình mới khiến anh không hết lo. Tất nhiên, là một người cha, anh cũng lo lắng cho các con, đặc biệt là con gái, nhưng nhớ nhất vẫn là vợ của mình.

Vương Văn Quảng cười cười rồi nói: “Trân Trân, không ra ngoài thì không biết, cấp bậc của Phượng Thành cũng tương đương như Bình Thành của chúng ta, nhưng phát triển các phương diện khác thì kém xa. Trang thiết bị của thành phố thì không ổn, vấn đề cơ bản nhất là đường xá cũng chưa giải quyết. Đâu đâu cũng là ổ gà ổ voi, bình thường thì còn có thể cố gắng chịu đựng, nhưng một khi đã mưa thì khỏi cần ra ngoài nữa!”

Triệu Trân Trân cũng hiểu về vấn đề này, cô nói: “Đúng rồi, thị trưởng Trần cũng nhìn xa trông rộng về chuyện này. Lúc đầu anh ấy sửa đường là quyết định chống lại lập trường của quần chúng, nghe nói vì thế mà suýt chút nữa đã cãi nhau với cục trưởng cục tài chính. Đến cả phó thị trưởng La, bởi vì thiếu hụt nguồn vốn quá lớn mà lúc đó cũng không ủng hộ lắm!”

Vương Văn Quảng gật gật đầu nói: “Quả thực là như vậy, đối với một thành phố mà nói thì việc sửa đường là việc cốt yếu. Trân Trân, em qua đây một chút!”

Lúc này Kiến Quốc đang nhóm lửa, Kiến Dân đang xào rau, Triệu Trân Trân nhìn nồi canh vịt đang được hầm trên bếp, cảm thấy lửa đủ rồi mới bắc nồi đất lên bếp, sau đó lau tay rời khỏi nhà bếp.

“Trân Trân, em xem chiếc vòng này có đẹp không?” Vương Văn Quảng lấy ra một chiếc hộp trong hành lý đưa cho cô xem.

Bình Luận (0)
Comment